Ngọc Ý lập tức từ trong bếp đi ra, nhìn sang Vu Kì Thiên: "Thế tử, đây là tứ hoàng tử tới tính sổ à?"
"Không cần để tâm, đói rồi chứ, bữa tối chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi ăn cơm nha." Vu Kì Thiên quan tâm nói.
"Được."
Ngọc Ý đi theo Vu Kì Thiên tới sảnh bên, nhìn một bàn đồ ăn phong phú thì có hơi bất ngờ: "Thế tử, chàng bảo người nấu cơm khi nào vậy?"
"Những cái này là đưa tới từ quán rượu ta mở, tối nay ra ngoài ăn thì hơi muộn, kêu bọn họ đưa tới, qua đây nếm thử đi." Vu Kì Thiên trả lời.
"Thế tử chàng thật chu đáo." Ngọc Ý lập tức rửa tay đi qua.
Trong mắt Vu Kì Thiên có thêm vài phần ý cười, cũng đi qua ngồi xuống, cầm đũa lên, gặp đồ ăn cho Ngọc Ý.
Cô gắp lên ăn: "Mùi vị không tệ."
Mỗi món đều thử một miếng, Ngọc Ý khen không dứt lời, bắt đầu bận tìm thịt, cô rất thích thịt.
Vu Kì Thiên thấy cô ăn rất nhiều thịt, hắn cầm đũa giúp một ít rau xanh cho cô: "Chỉ ăn thịt không tốt cho tiêu hóa.
"Nhưng mà thế tử, ta chỉ thích ăn thịt" Ngọc Ý trả lời, còn vô thức nhìn sang Vu Kì Thiên ở đối diện, ánh mắt không kiêng kỵ đánh giá trên người hắn, như ám
chi.
Vu Kì Thiên bị cô nhìn thì ngại ngùng, nha đầu này thật là không nghiêm túc được ba câu.
"Không được nhìn ta, mau ăn cơm."
"Thế tử chàng đẹp như vậy, đẹp tới mức nhìn thôi cũng thấy no." Ngọc Ý khen ngợi.
"Nếu đã như vậy, vậy thì đừng ăn nữa, người đâu mang đồ ăn xuống." Vu Kì Thiên cố ý đanh mặt nói.
"Đừng mà thế tử, ta không nhìn nữa." Ngọc Ý cầm một miếng móng giò heo nướng nên cắn, mùi vị đó thật sự không tồi.
Thấy cô không màng hình tượng mà ăn miếng to, khóe miệng dính ít nước canh, Vu Kì Thiên cười bất lực, hắn cũng bắt đầu ăn.
Một bữa cơm, Ngọc Ý ăn vô cùng thoải mái, sau khi ăn uống no say đột nhiên phát hiện không nghe thấy tiếng mắng chửi của tứ hoàng tử nữa: "Thế tử, tứ hoàng tử đi rồi sao?"
"Bẩm phu nhân, tử hoàng tử mắng mệt rồi, ngồi ở cửa phủ thế tử nghỉ ngơi, nói nghỉ ngơi một lát rồi mắng tiếp." Quản gia ở bên cạnh trả lời.
Ngọc Ý nhướn mày: "Quản gia, làm phiền ngươi cho người bê bát trà sữa tặng cho tứ hoàng tử."
"Được." Lần này quản gia cũng không nhìn thế tử nhà mình nữa, vội vàng đi làm.
Thế tử độc sủng phu nhân như vậy, còn đích thân gắp đồ ăn cho cô, có thể thấy sự coi trọng với phu nhân, xem ra sau này phủ thế tử đều là do phu nhân quyết. "Tại sao muốn cho tử hoàng tử trà sữa?" Vu Kì Thiên mặt mày lạnh lùng nói.
"Thế tử, chàng đang ghen à?"
Sắc mặt Vu Kì Thiên càng khó coi: "Ta chỉ là cảm thấy hắn không xứng uống trà sữa nàng nấu."
"Thế tử yên tâm, ta sẽ không cho hắn uống miễn phí đâu."
Quản gia thấy dáng vẻ giảo hoạt như hồ ly của cô thì biết nha đầu này chắc chắn có chủ ý gì đó nên không nói nhiều nữa.
Ở cửa, tứ hoàng tử mắng mệt rồi, cổ họng có hơi khô, vô cùng tức giận, tứ hoàng tử tức tới mức ngồi ở cửa của phủ thế tử.
Nếu không phải ngại sự tồn tại của Long Ảnh Vệ, tứ hoàng tử sớm đã phá cửa xông vào rồi, nhưng hắn ta đánh không lại Long Ảnh Vệ, nhìn sang Long Nhị đứng ở bên cạnh, tử hoàng tử vô cùng bực tức.
Hắn ta không tin Vu Kì Thiên có thể cả đời không ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!