"Đương nhiên không phải, ta không muốn vừa thoát khỏi hố lửa thì lại nhảy vào hang sói." Ngọc Ý trả lời.
Sắc mặt của Vu Kì Thiên lập tức lạnh đi: "Ngươi nói ta là hang sói?"
"Không phải, thế tử ngài đừng giận, ta nói sai rồi, ý của ta là ta vừa ra khỏi cái hố lửa là Ly Vương kia, tìm được thế tử đẹp trai như ngài bao ăn bao ở còn không cần làm việc, cuộc sống như này thật sự quá tuyệt, ta không muốn gả cho người khác. Ngộ nhỡ ngày nào đó hợp tác giữa hai chúng ta kết ngươi, ta sẽ tự mình mua nhà, sau đó nuôi một đám nam sủng để họ đánh đàn thổi sáo ca hát nấu cơm giặt quần áo mát xa các thứ, cố gắng hưởng thụ nửa đời sau." Ngọc Ý giải thích.
Tì𝓶 đọc 𝘵hê𝓶 𝘵ại _ TR𝑢MTR𝗨𝗬E N. vn _
Nửa câu trước còn được, kết quả nghe được nửa câu sau, ánh mắt Vu Kì Thiên đỏ ngầu, đôi mắt đen tỏa ra sự lạnh lẽo và u ám: "Kiếp này ngươi chết cái tâm tư này đi."
Hắn giở quyển tộc phổ ra, sau đó chỉ vào trang nào đó bên trong.
Ngọc Ý ghé qua nhìn, lập tức có loại cảm giác bị sét đánh: "Thế tử, có phải ta hoa mắt không?"
"Đương nhiên không có, như ngươi nhìn thấy."
"Vậy là ngài không cẩn thận viết nhầm sao?" Ngọc Ý nghi hoặc.
"Không viết nhầm." Vu Kì Thiên trả lời.
Lần này Ngọc Ý không bình tĩnh được rồi, cô tóm lấy tay của Vu Kì Thiên: "Thế tử, ngài sao lại nghĩ không thông vậy chứ, vậy mà viết ta vào vị trí thế tử phi, nếu để người khác biết ngài lấy thế tử vô cùng xấu xí, ngài không phải sẽ bị người khác cười rụng răng à."
"Lẽ nào tiểu thiếp không bị người khác cười sao?" Vu Kì Thiên nhướn mày hỏi.
Hắn còn muốn cho cô một bất ngờ, sao bây giờ cảm thấy càng giống kinh sợ.
"Đương nhiên cũng sẽ, nhưng dù sao là một tiểu thiếp mà, mọi người nói xong thì cũng sẽ quên, ai sẽ nhớ một tiểu thiếp chứ, nhưng thế tử phi thì khác, cái đó đại diện cho mặt mũi của Vu gia các ngài. Không phải đều nói phải môn đăng hộ đối, hoặc gia thế hiển hách thì sẽ liên hôn hay sao?" Ngọc Ý hỏi ngược lại.
Nếu đổi lại người bình thường được viết vào vị trí của thế tử phi, chắc chắn sẽ kích động mà nhảy lên, vui vẻ khua tay múa chân, nhưng Ngọc Ý lại không có, ngay lập tức cảm thấy áp lực gia tăng.
Cô lười giải quyết rắc rối nhất, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, kêu cô làm thế tử phi thì phải tuân theo một đống quy tắc, trước mặt sau lưng người khác đều phải giữ dáng vẻ, nghĩ tới cuộc sống đó đã cảm thấy mệt rồi.
"Bản thế tử đã đủ mạnh, hoàng đế và thái hậu đều kiêng kỵ ta, không cần liên hôn." Vu Kì Thiên trả lời đầy bá khí.
"Thế tử ngài hay là suy nghĩ lại đi, ta thật sự không làm được thế tử phi đâu, ngộ nhỡ làm ngài mất mặt thì phải làm sao?"
"Không sao, chuyện mất mặt của ngươi cũng không thiếu chuyện này. Ta cho ngươi xem không phải ép ngươi làm thế tử phi, ngươi nguyện ý làm tiểu thiếp với bên ngoài thì là tiểu thiếp. Ngộ nhỡ có ngày nào đó có người gây bất lợi với ngươi, hoặc cơ thể của ta không chống đỡ được, không bảo vệ được ngươi, tới lúc đó ngươi lấy ra quyển tộc phả này, thân phận thế tử phi của Vu gia đủ bảo vệ ngươi chu toàn cả đời." Vu Kì Thiên nói từng câu từng chữ, nói rất nghiêm túc.
Vốn Ngọc Ý còn hơi phiền não, ngay lập tức cảm động không thôi, thì ra đây mới là mục đích của Vu Kì Thiên, ngược lại là cô hiểu lầm hắn rồi.
"Thế tử ngài quá tốt rồi, vậy mà nghĩ sẵn đường lui cho ta."
"Nếu ngươi đã gả cho ta, tuy chỉ là hợp tác, nhưng trên danh nghĩa cũng là người của ta, ta đương nhiên phải bảo vệ ngươi chu toàn." Vu Kì Thiên trịnh trọng nói rồi cất quyển tộc phả đi.
"Ngộ nhỡ sau này ngài lấy thế tử phi thì sao?"
"Tới lúc đó sửa lại là được." Vu Kì Thiên trả lời, trong lòng lại đang nghĩ e là không có khả năng đó.
Ngọc Ý nhìn sang Vu Kì Thiên, một thân hỷ phục màu đỏ làm da của hắn càng thêm trắng, ngũ quan tinh tế vô cùng, đôi mắt đen như mực sâu thẳm như biển, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, đường quai hàm gợi cảm dưới ánh nến đỏ.
Vu Kì Thiên đẹp trai như này đặt vào thời hiện đại, cũng bỏ qua những ngôi sao nam người mẫu nam hàng đầu kia mấy con phố, Ngọc Ý nhìn tới si mê.
"Thế tử, hôm nay là đại hôn của chúng ta, đêm xuân ngắn ngủi, hay là chúng ta phim giả làm thật đi?" Ngọc Ý xoa tay, dáng vẻ không kiên nhẫn được.
Nếu đổi lại trước kia, Vu Kì Thiên chắc chắn sẽ có vẻ mặt ngại ngùng, tiếp xúc mấy lần với Ngọc Ý, Vu Kì Thiên phát hiện cô chỉ được cái mồm, ngoài miệng nói lời không nghiêm chỉnh, nếu thật sự xảy ra cái gì đó, cô sẽ rất xấu hổ.
Ngọc Ý còn đợi Vu Kì Thiên xấu hổ, ngại ngùng, hoang mang mà chạy trốn, như vậy cô có thể một mình độc chiếm cái giường.
Kết quả Vu Kì Thiên trực tiếp lại gần cô, đôi môi mỏng mở ra: "Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!