Chương 131: NHỮNG NĂM NAY, ĐỂ NÀNG CHỊU ẤM ỨC RỒI

Những người khác đều đơ ra, còn tưởng theo Ngọc Ý có thể thắng, dù sao cô là nữ nhân của Vu thế tử, không thể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, sòng bạc này thật sự dám đắc tội với Vu thế tử, đây không phải tìm chết sao. 

"Yên lặng xem." Vu Kì Thiên hừ lạnh một câu. 

"Vâng" Long Nhị lập tức im miệng. 

Ngọc Ý cười ngại ngùng: "Lâu quá không chơi rồi, có chút lạ" Sau đó cô lại đặt vào vị trí tài. 

Những người khác cũng đặt tài, kết quả lại thua. 

Liên tiếp ba ván Ngọc Ý đều thua, mọi người đều trợn ngược mắt, vốn còn tưởng đặt theo Ngọc Ý có thể thẳng tiền, không ngờ cô xui vậy, ván thứ tư không ai đặt theo Ngọc Ý nữa, tất cả đều đặt ngược lại với cô, kết quả mọi người đều thắng. 

Lần này tâm trạng của mọi người cuối cùng cũng tốt rồi, quả nhiên Ngọc Ý là người không biết chơi, vậy nên cũng không có ai theo cô nữa, tất cả đều làm theo suy nghĩ của mình. 

Ngọc Ý thấy vậy, cũng không vội, cũng không tức, đặt bừa, có thua có thắng, chơi rất vui vẻ. 

Vu Kì Thiên ở bên cạnh hơi nheo đôi mắt đen lại, khóe miệng cong lên. 

"Thế tử, ngài có nên giúp phu nhân không?" Long Nhị nhỏ giọng nói. 

"Không cần, nàng ấy chơi giỏi hơn ta" Vu Kì Thiên trả lời. 

Ngọc Ý không phải là giảo hoạt bình thường, cô cố ý thua bốn ván, khiến mọi người tưởng cô không biết chơi, không có ai đặt theo cô, như vậy mới có thể giảm sự cảnh giác của nhà cái. 

Đợi khi mọi người thất vọng, tự mình đặt cược, cô nhìn như đặt tùy ý, nhưng lần nào cũng là thắng hai ba ván to, cố ý thua một ván nhỏ. Lần nào khi thua cũng hét rất lớn tiếng, khiến người khác đều nhìn thấy, như vậy sẽ tạo ra một thế yếu. 

"Sao có thể, ta thấy phu nhân thua rồi?" Long Nhị không hiểu. 

"Đồ ngu, yên lặng xem đi." Liêu Tinh lườm hắn. 

Long Nhị tức giận lườm qua: "Một thị vệ như ngươi còn dám xem thường ta, ta là người của phu nhân đó" 

Một câu nói nhận được ánh mắt sắc như dao của Vu Kì Thiên bắn qua, Long Nhị lập tức rén: "Thế tử, ý của ta là ta là thị vệ của phu nhân, kiểu tử trung. 

"Im miệng." Vu Kì Thiên hừ lạnh một câu. 

"Vâng" 

Ngọc Ý chơi đủ rồi thì lại đổi bàn khác, giống chiêu vừa rồi, trước tiên thua liên tiếp ba bốn ván, khiến mọi người cho rằng cô không biết chơi thì cô bắt đầu có thắng có thua. 

Ở bàn thứ hai, Long Nhị cũng nhìn ra chiêu trò của phu nhân, trong lòng khâm phục sát đất. 

Phu nhân cũng quá gian xảo rồi, thì ta còn có thể chơi như vậy, Long Nhị coi như đã diện kiến. 

Cả đại sảnh tầng một có bốn mươi năm bàn, Ngọc Ý chơi một bàn một lượt, cuối cùng thắng được một đống, lúc này mới thu tay. 

Người đặt cược nhìn không ra cái gì, nhưng thời gian lâu dần, nhà cái và người hầu bàn sẽ phát giác, chưởng quầy sớm ở tầng hai nhìn thấy hết động tác của Ngọc Ý, không ngờ Ngọc Ý này lại giảo hoạt như vậy, giả heo ăn thịt hổ. 

Đánh hết lượt, cô vậy mà thần không biết quỷ không hay thắng được mấy chục vạn lượng, quá âm hiểm, nếu để cô rời đi như vậy, trở về chủ sòng bạc chắc chắn sẽ không tha cho ông ta. 

Ngọc Ý chơi đủ rồi thì đi sang Vu Kì Thiên: "Thế tử, để chàng đợi lâu rồi, chúng ta về rồi, ta chơi xong rồi." 

"Được." Vu Kì Thiên trả lời. 

Hai người muốn đi về phía cửa thì lại bị chưởng quầy cản lại: "Vu thế tử và phu nhân hiếm khi tới một lần, chỉ chơi ở đại sảnh thì có ý nghĩa gì chứ, phu nhân có dám khiêu chiến tầng hai không?" 

"Tầng hai sao?" Ngọc Ý tò mò nhìn qua. 

Lúc này mới chú ý tới, tầng hai đặt mấy bàn cược, chỉ là bên trên không có ai. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!