Ăn cơm trưa xong, Ngọc Ý và Bạch Chiến đi xem quán, Vu Kì Thiên không yên tâm về tứ hoàng tử, vậy nên đi theo.
Ba người lên xe ngựa, Vu Kì Thiên và Ngọc Ý ngồi ở một bên, Bạch Chiến ngồi ở một bên.
"Ngọc Ý, chúng ta hay là ngày mai khai trương, giá cả ngươi nghĩ xong chưa, đặt gì?" Bạch Chiến hỏi.
"Không vội, ta đi xem trước đã, ba ngày đầu khai trương tặng miễn phí, mỗi ngày không cần tặng nhiều, một trăm phần, ba ngày sau sẽ thu phí, giá cả không thể quá cao, giá bình dân chút là được, lãi ít tiêu thụ mạnh." Ngọc Ý trả lời.
"Tại sao phải tặng miễn phí, đồ ăn ngươi làm ngon vậy mà?" Bạch Chiến nói đầy khinh thường.
"Tặng miễn phí ai không ăn chứ, chỉ có sau khi nếm thử cảm thấy ngon mới có ý muốn mua. Mỗi tháng đều phải ra mắt mấy đồ ăn mới, như vậy tránh người khác bắt chước hoặc sao chép, về sau cũng lên cả đồ uống như trà sữa và sữa chua. Trong này là đồ ăn ta có thể nghĩ ra, ngươi xem đi." Ngọc Ý nói xong, đưa danh sách cô viết trước đó ra.
Bạch Chiến vô cùng kích động, lập tức nhận lấy, chỉ là khi nhìn thấy mình bên trên, sắc mặt của hắn lập tức đen xì: "Ngọc Ý, ngươi là vẽ bùa quỷ à, viết xấu như vậy, giống như chó gặm?"
Không chỉ là xấu, nét chữ bên trên bôi đen một mảng, lại viết sang bên cạnh, cả trang giấy có một mảng đan xì, chữ có thể nhìn rõ nét chữ không có nhiều.
"Có xấu vậy sao, không muốn xem thì trả ta, tự ta có thể đọc hiểu là được." Ngọc Ý bĩu môi.
Cô chẳng qua là viết bừa, quả thật có hơi xấu, nhưng Bạch Chiến chê cô như vậy thì cũng không nể mặt quá rồi.
Bạch Chiến cầm tờ giấy đó đưa tới trước mặt Vu Kì Thiên: "Vu Kì Thiên ngươi có thể đọc hiểu không?"
"Có thể."
Bạch Chiến suýt nữa thì phun một ngụm máu ra: "Được rồi, ta không hỏi nữa, cuồng ma sủng thê như ngươi đương nhiên là hướng về thê tử của ngươi rồi" "Được rồi, không cần băn khoăn nét chữ nữa, lát ta nói chi tiết với ngươi, trên này là đồ ăn ta có thể nghĩ ra." Ngọc Ý giảng hòa.
"Được, ngươi là lão đại, ngươi quyết là được.
Xe ngựa rất nhanh đã tới một quán, phu xe dừng lại: "Thế tử, phu nhân, tới rồi"
Ba người Vu Kì Thiên xuống xe, Ngọc Ý nhìn biển của quán đó, nhíu mày: "Quán gà rán Chiến Ngọc."
"Phải, đây là dùng tên của bản hoàng tử và ngươi ghép lại, nhìn cái là hiểu, bản hoàng tử có phải rất thông minh không?" Bạch Chiến đắc ý nói.
Khóe miệng Ngọc Ý giật nhẹ, không lên tiếng, đi thẳng vào trong.
Thật ra tuy tứ hoàng tử này cà lơ cà phất, nhưng sữa chữa trang trí quán không tệ, mặc kệ là quầy bar, trang trí hay là nhà bếp đều giống với yêu cầu của cô.
"Nếu có chỗ nào ngươi cảm thấy không tốt, hoặc không thích hợp, bản hoàng tử cho người sửa lại?" Bạch Chiến căng thẳng hỏi.
"Không có, đều rất tốt, hiệu suất làm việc của tứ hoàng tử cao, hơn nữa sửa chữa trang trí rất hợp ý ta, ngược lại khiến ta có cái nhìn khác về ngươi." Ngọc Ý khen ngợi.
Bạch Chiến cũng hơi ngại: "Đây là lần đầu ngươi khen bản hoàng tử, nghe thì không quen lắm.
"Thuê người tuyên truyền khắp kinh thành, nói quán gà rán Chiến Ngọc khai trương ba ngày đầu tặng miễn phí một trăm phần, tới trước được trước." Ngọc Ý nói.
"Được, nghe ngươi"
Ngọc Ý không xem chỗ khác của quán, chỉ đánh giá chất lượng sữa chữa trang trí, cô tin Bạch Chiến sẽ không lười biếng, dù sao chuyện này liên quan tới lợi ích của chính hắn.
"Bản hoàng tử bây giờ đi tìm người." Bạch Chiến lập tức đi luôn.
Ngọc Ý và Vu Kì Thiên ra khỏi quán, vừa hay ăn no, trở về cũng không có việc gì, hai người nhàn nhã đi dạo.
Phàm là thứ Ngọc Ý nhìn hơn một lần, Vu Kì Thiên đều mua hết.
Người đi đường xung quanh đều ngưỡng mộ ghen tỵ, mọi người đều biết thế tử chiều Ngọc Ý, hiện nay tận mắt nhìn thấy thì rất ngưỡng mộ, đều cảm thán Ngọc Ý sao lại có số tốt như vậy, vậy mà gặp được thế tử chiều thê tử như vậy, quả nhiên nam nhân tốt đều là của nhà người khác.
Ngọc Ý đang đi dạo đột nhiên nhìn thấy nữ tử ở hai bên đường đều si ngốc ngưỡng mộ nhìn sang Vu Kì Thiên, sắc mặt của cô lập tức đen đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!