Vị trí vết thương vừa vặn, không làm tổn thương nội tạng, nhưng cũng đủ để dùng khổ nhục kế.
Ta ngã vào lòng Tiêu Trì, trước khi nhắm mắt, ta nhìn thấy một tia lo lắng và kinh ngạc trên mặt hắn.
Ta tiếp tục diễn vai si tình: "Phu… phu quân, chàng không sao là tốt rồi."
Nói xong, ta liền "ngất xỉu
". Tiêu Trì cuối cùng cũng ôm chầm lấy ta, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng lại lộ ra vẻ gấp gáp:"Để lại một nửa người ứng địch, số còn lại lập tức hộ tống xe ngựa hồi phủ!
"Huynh trưởng thấy đạt được mục đích, tự nhiên sẽ không làm quá nữa. Vì vậy, cuộc ẩu đả bên này cũng nhanh chóng kết thúc. Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Nhưng những chứng cứ để lại, đều sẽ chỉ hướng Đông cung. Chẳng mấy chốc, xe ngựa đến phủ, Tiêu Trì bế ngang ta lên, sải bước đi vào nội trạch. Phủ Liễu một đường vừa đi vừa khóc:"Huhu, đại tiểu thư sợ đau nhất.
"Điều này đúng là sự thật, ta quả thực sợ đau. Nhưng, hiện giờ đã đến nước không nỡ bỏ con sói không bắt được thỏ rồi. Ta được đặt lên giường, Tiêu Trì vừa dặn người đi gọi lang trung, ta liền ôm chặt lấy cánh tay hắn, giả vờ gặp ác mộng:"Phu quân, chàng mau đi đi! Đừng lo cho thiếp!"
Hắn sững sờ, cũng không rút tay về nữa.
Ta lẩm bẩm vài câu, lại bắt đầu gọi mẹ.
Ta và hắn đều là những kẻ không có mẹ, càng có thể đồng cảm với nhau hơn.
06
Đúng như ta dự đoán, Tiêu Trì không phải trời sinh đã lạnh lùng vô tình, hắn chỉ là bị dày vò bởi loại độc dược mãn tính mà Hoàng hậu hạ, mới dẫn đến tính tình như bây giờ.
Hắn cứ thế canh giữ ta, cho đến khi lang trung xử lý xong vết thương cho ta.
Sau đó, ta liền thật sự ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Tiêu Trì nhanh chóng nghe tin mà đến, thái độ của hắn so với hôm qua, đã hoàn toàn thay đổi.
Sẽ chủ động quan tâm ta, cũng sẽ đáp lại lời ta nói.
Ta biết cơ hội của mình đã đến.
Tiêu Trì coi như đã bắt đầu tin tưởng ta.
Vì vậy, hai ngày sau, ta liền nén đau xuống giường, tự mình bưng trà nước đến cho Tiêu Trì.
Mọi thứ trong phòng ngủ đều không có vấn đề, vậy thì, nơi ta có thể nghĩ đến chính là thư phòng.
Bởi vì, đồ ăn thức uống trong phủ cũng bình thường.
Cả phủ chỉ có một mình Tiêu Trì mắc chứng cuồng loạn, mà thư phòng là nơi riêng tư của một mình hắn.
Có thể thấy, Hoàng hậu cũng là một người cẩn thận tỉ mỉ.
Tiêu Trì vừa nhìn thấy ta, đầu tiên là sững sờ, vẫn nghiêm nghị nói: "Sao nàng lại đến đây? Vết thương của nàng còn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa."
Ta tìm đại một cái cớ nói bừa: "Nhưng mà phu quân, thiếp thật sự rất nhớ chàng.
"Ánh mắt nam nhân ngưng lại, không biết có phải ảo giác của ta hay không, ánh mắt hắn né tránh, dường như không dám nhìn thẳng vào ta. Ta nhân cơ hội nói:"Ơ?
Thật kỳ lạ.
"Mẹ ta khi sinh ta ra, khó sinh mà chết. Vì vậy, từ nhỏ ta đã học y thuật, cũng thường xuyên cải trang trà trộn vào quân doanh, cùng phụ huynh ra trận. Vấn đề của thư phòng, ngay khi ta vừa bước chân vào, đã ngửi thấy rồi. Quả nhiên là thư phòng đã bị người ta động tay động chân. Sắc mặt Tiêu Trì lạnh lùng:"Làm sao vậy?"
Ta chớp chớp đôi mắt trong veo, thành thật nói:
"Trà nước này vốn dĩ không có gì khác thường, nhưng một khi lẫn vào với hương an thần ở đây, sẽ xảy ra chuyện. Người hít phải lâu ngày, nhất định sẽ càng thêm cuồng loạn bất an, không thể tĩnh tâm, cho đến khi tẩu hỏa nhập ma."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!