Trong quá trình kính trà, ta luôn mỉm cười, như thể ta cũng đã gả cho người trong mộng.
Trần Mộc Dao thấy ta không hề tức giận, nàng ấy lại cau mày, mất hứng.
Khi ta và nàng ấy ở riêng trong Ngự hoa viên, Trần Mộc Dao cố ý khoe khoang:
"Đường tỷ, đây chính là số phận, ai ngờ được kiệu hoa lại bị đưa nhầm chứ. Đêm qua, Thái tử điện hạ thấy tân nương là ta, chàng ấy vui mừng khôn xiết, không muốn đổi lại, ta cũng không còn cách nào khác. Giờ thì ta và Thái tử đã thành lễ, càng không thể đổi lại được nữa rồi."
"Đường tỷ, gả cho Tứ điện hạ người không gần nữ sắc đó, thật sự là thiệt thòi người rồi."
"Đường tỷ đêm qua ngủ ngon chứ? Ta và Thái tử điện hạ thì ân ái mặn nồng, hòa hợp như nước.
"Ta muốn nôn. Có thể hình dung ra cảnh tượng đó trong đầu. Thái tử và Trần Mộc Dao đã sớm dan díu với nhau, đêm qua tự nhiên càng thêm cuồng nhiệt. Ta mỉm cười:"Muội muội nói gì vậy? Ta còn phải cảm ơn việc lên nhầm kiệu hoa đó. Nói thật với muội, ta đã yêu thầm phu quân nhà ta từ lâu rồi. Đông cung còn có mấy vị thị thiếp, vương phủ thì chỉ có mình ta, ta tự nhiên là sống thoải mái hơn."
Trần Mộc Dao nghẹn lời.
Đúng vậy, Thái tử thích mỹ nhân, cũng rất thích ve vãn, nếu không thì làm sao lại sớm dan díu với Trần Mộc Dao chứ.
Trần Mộc Dao ghen tị vì ta được hứa hôn với Thái tử, mỗi lần gặp Thái tử, nàng ấy đều cố ý tỏ ra yêu thương, Thái tử nhanh chóng mắc câu.
Lúc này, không biết từ lúc nào Thái tử và Tiêu Trì đã xuất hiện cách đó vài bước.
Hai người bọn họ chắc đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, trên mặt Thái tử có sự thay đổi vi diệu, nhìn ta mấy lần.
Ta tạm thời không quan tâm đến Thái tử, bởi vì, sớm muộn gì ta cũng sẽ cướp đi tất cả những thứ hắn quan tâm, ngôi vị hoàng đế và cả mạng sống của hắn.
Lúc này, ta xách váy chạy về phía Tiêu Trì, ngọt ngào gọi: "Phu quân!"
Ta đưa tay ra, định chạm vào cánh tay người đàn ông, rồi lại rụt tay về, còn cố ý nhìn hắn bằng ánh mắt si tình.
Ta có đôi mắt long lanh đa tình bẩm sinh.
Bất cứ ai nhìn thấy ánh mắt của ta, đều sẽ nghĩ rằng ta yêu Tiêu Trì.
Thái tử cau mày càng chặt.
Tiêu Trì thì nhìn ta bằng ánh mắt khó hiểu.
Lúc dùng bữa trưa, Hoàng hậu ban thưởng cho ta rất nhiều bảo vật, bề ngoài có vẻ hào phóng.
Hoàng hậu không hài lòng với việc Thái tử đổi vợ, dù sao thì, phụ thân và huynh trưởng của ta mới là trụ cột của Trần gia, nhà thúc phụ thì toàn là kẻ vô dụng.
Hoàng hậu nhất định sẽ lo lắng Trần gia ủng hộ Tiêu Trì.
Bà ta sẽ tăng tốc tiến độ, g.i.ế. c c.h.ế. t Tiêu Trì.
Vì vậy, trong bữa tiệc ta cố ý nói một câu vu vơ: "Trà này… sao lại kỳ lạ thế."
Nhạy cảm như Tiêu Trì, hắn quả thật dừng động tác lại, nhưng không nói gì thêm.
Hắn cẩn thận, lại nhạy cảm, sẽ không dễ dàng bộc lộ cảm xúc quá rõ ràng, nhưng nhất định sẽ nghi ngờ.
Tiếp theo, chính là tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
05
Trên đường về vương phủ, đột nhiên có thích khách tấn công xe ngựa.
Đối phương đông người, khí thế hung hãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!