Chương 2: (Vô Đề)

Trong cung nhanh chóng phái người đưa tin tới.

Thái tử và đường muội đã vội vàng động phòng, như vậy, ta và Tiêu Trì cũng chỉ có thể gắn bó với nhau.

Vở kịch lên nhầm kiệu hoa này, coi như đã hạ màn.

Ta đạt được mong muốn, vừa ngân nga hát vừa đi vào phòng tắm.

Ta biết Tiêu Trì đang ở trong phòng, cố ý hát điệu hát đang thịnh hành nhất, nội dung là niềm vui của nữ tử sau khi gả cho người mình yêu.

Ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy, lúc này tâm trạng rất tốt.

Nhưng trên thực tế, đầu óc ta đang suy tính rất nhiều chuyện.

Dù sao, từ lúc trọng sinh đến giờ, tổng cộng cũng chỉ mới vài canh giờ. Kiếp trước, Tiêu Trì c.h.ế. t vì chứng cuồng loạn của chính mình, hắn đã tự sát.

Tiêu Trì là con trai của bạch nguyệt quang của Hoàng đế, những năm gần đây, khi Hoàng đế ngày càng lớn tuổi, các phi tần trong hậu cung cũng không còn khơi dậy được hứng thú của ông ta, ông ta càng thêm nhớ nhung bạch nguyệt quang đã khuất.

Vì vậy, Hoàng đế đã dồn hết nỗi nhớ nhung lên người Tiêu Trì.

Điều này khiến Hoàng hậu và Thái tử phải nhanh chóng trừ khử Tiêu Trì.

Để tránh đêm dài lắm mộng.

Cho nên, ta cũng phải tăng tốc tiến độ.

Bước ra khỏi phòng tắm, ta khoác trên mình chiếc váy ngủ mỏng manh, bên trong là chiếc yếm đỏ thẫm thêu hình uyên ương đạp thủy vô cùng bắt mắt.

Ta vừa định lại gần Tiêu Trì, người đàn ông lại lạnh lùng nói: "Nàng đừng tới gần ta.

"Ta sững người, như chim sợ cành cong. Nhưng ngay sau đó, trên mặt lại hiện lên vài phần e thẹn của nữ nhi. Nhân vật của ta là một cô gái khuê các sa vào lưới tình, lại tình cờ gả cho hắn. Ngoài niềm vui sướng, đương nhiên cũng phải có chút tủi thân. Ta tỏ vẻ như đang bị ủy khuất:"Nhưng mà phu quân, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta mà."

Ta mím môi, như sắp khóc.

Tiêu Trì cau mày, ánh mắt lướt qua người ta, rồi quyết định nhắm mắt lại.

Hắn nằm ở mép giường, không để ý đến ta.

Ta do dự một chút, nhẹ nhàng leo lên giường, mái tóc dài cố ý lướt qua yết hầu của người đàn ông, nhưng rất nhanh, ta đã ngoan ngoãn nằm xuống phía trong.

Một chút thủ đoạn nhỏ không đáng kể, khiến hắn không thể trách cứ.

Tuy nhiên, khi ta bắt đầu giả vờ ngủ, lại dần dần tiến lại gần Tiêu Trì.

Ta có thể cảm nhận được cơ thể người đàn ông đang căng cứng.

Không lâu sau, hắn quyết định xuống giường, rồi rời khỏi phòng tân hôn.

Ta mở mắt ra, mỉm cười hài lòng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Một La Sát như Tiêu Trì, nếu thật sự chán ghét một người, nhất định sẽ trực tiếp đuổi đi, chứ không phải tự mình rời đi.

Có thể thấy, ta vẫn còn cơ hội.

Vậy là tốt rồi.

Nhưng thời gian của ta không còn nhiều, ta phải nhanh chóng hành động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!