Sáng sớm hôm sau, ánh tuyết chói chang bên ngoài, trong lều ấm áp như xuân, khi ta tỉnh dậy, Tiêu Trì đang nhìn ta chằm chằm.
Hắn cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi, thấy ta mở mắt, liền mỉm cười cúi người xuống.
Ta có chút sợ hãi, co rúm người lại trong áo choàng của hắn, giọng nói run rẩy: "Chàng… chàng…" Đừng tới đây!
Giọng ta đã khàn đặc.
Tiêu Trì ôm chặt ta, không biết học được ở đâu một rổ lời đường mật.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, ta cùng Tiêu Trì trở về doanh trại chính.
Các phó tướng thấy chủ soái bình an trở về, đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong khoảng thời gian Tiêu Trì biến mất, hắn đã bí mật cho người điều tra trong quân doanh, mục đích chính là tìm ra nội gián.
Lần này trở về, Tiêu Trì không vạch trần nội gián, mà cố ý tung ra chiến lược giả.
Như hai chúng ta đã đoán, nội gián quả nhiên đã đến doanh trại địch để truyền tin tình báo.
Vì vậy, khi Đại Ung và Bắc Tề giao chiến lần nữa, Tiêu Trì đã dùng số lượng binh lực ít nhất, một lần tiêu diệt gần hai mươi vạn quân Bắc Tề.
Có thể nói là đại thắng.
Cũng là trận chiến vẻ vang nhất trong lịch sử Đại Ung.
Tiêu Trì khao thưởng ba quân, sau khi trời tối, hắn vào lều, tự mình tắm rửa xong, mới đến gần ta.
Ta đang xem địa chí của Bắc Tề, chỉ vào mấy khu mỏ của Bắc Tề, nói: "Phu quân, thành trì này có thể chiếm lấy, dùng cho Đại Ung."
Tiêu Trì từ phía sau ôm lấy ta, hắn ở bên ngoài lạnh lùng nghiêm nghị bao nhiêu, thì ở chỗ riêng tư lại dính người bấy nhiêu.
Ta có chút không đỡ nổi.
Tiêu Trì khẽ cười: "Phu nhân, kế sách của nàng mấy ngày nay, khiến vi phu nhớ đến một người."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta cứng người, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: "Nhớ đến ai?"
Tiêu Trì: "Thanh Thư tiên sinh."
Ta: "…"
Trước đây, ta đi theo bên cạnh phụ thân và huynh trưởng, lấy biệt hiệu là "Thanh Thư tiên sinh", nhưng ta chưa từng giao thủ với Tiêu Trì.
Sao hắn lại nhận ra được?
Môi Tiêu Trì áp sát vào tai ta, tràn đầy sự hài lòng và ý cười: "Không giấu gì nàng, ta là một kẻ si mê binh pháp, trước đây từng bị chiến thuật của phụ thân và huynh trưởng nàng làm cho chấn động, nên đã âm thầm điều tra. Ai ngờ, phụ thân và huynh trưởng nàng đều là kẻ ngu ngốc, Thanh Thư tiên sinh đứng sau lưng hai người bọn họ mới là quân sư thực sự. Đáng tiếc, ta vẫn luôn không tìm được tung tích của vị quân sư kia.
Không ngờ… người đó lại là nàng."
"Phu nhân, nàng còn bao nhiêu điều bất ngờ giấu ta nữa?"
Ta tưởng hắn sẽ tức giận, hoặc là, sẽ đề phòng ta.
Nhưng không ngờ, Tiêu Trì lại càng thêm phấn khích, như thể trúng phải xuân dược, say mê chìm đắm trong việc giao lưu sâu sắc.
Còn tuyên bố, chính là thích cùng ta luận bàn… đủ loại kỹ nghệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!