Sở Dạ khẽ nhếch môi cười:
"Không cần vội, tặng thêm vài cái nữa cũng được. Đừng để người ta nói Vương phủ chúng ta keo kiệt.
"Sau khi trận đòn kết thúc, Kỷ Vân Hòa vừa khóc vừa lăn lộn bò ra khỏi sân, chật vật đến thảm hại. 16 Sở Dạ kéo ta lại, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, chắc chắn rằng ta không bị thương gì, sau đó liền phái hai ám vệ nữa đến bảo vệ ta và dưỡng mẫu. Trời dần về chiều, Sở Phong đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:"Chủ tử, đến giờ phải đi rồi."
Trước khi rời đi, Sở Dạ kéo ta ra một góc, căn dặn:
"Mấy ngày tới, ngươi phải cẩn thận. Ở lại đây cũng được, về Vương phủ cũng được. Nếu Kỷ Vân Hòa lại đến gây chuyện, thì đánh thẳng ra ngoài, mọi việc… đợi ta về rồi xử lý."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn:
"Vậy khi nào ngươi quay lại?"
Hắn suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Chiến sự ở biên cương đã thắng, giờ chỉ còn vài việc hậu sự, chậm nhất là một tháng nữa ta sẽ về."
Không hiểu sao, trong lòng ta bỗng thấy uất ức:
"Ngươi có về thì sao chứ? Dù sao ta cũng không muốn làm Vương phi nữa, thôi thì nhường lại cho Kỷ Vân Hòa đi."
Hắn có chút ngạc nhiên:
"Vì sao lại không muốn?"
Ta kiễng chân, ghé sát tai hắn, thì thầm:
"Bởi vì Vương gia… cái kia ấy… không được."
Sắc mặt hắn tối sầm lại hai độ, không vui ra mặt:
"Ngươi nghe ai nói vậy?"
"Ta nghe Ngọc Thúy kể, cả Vương phủ ai mà chẳng biết, ngươi chưa từng nghe sao?"
Ta chớp mắt nhìn hắn, hứng thú tám chuyện:
"Nghe nói Vương gia thích nam sắc, ngày nào cũng dính lấy tên thủ lĩnh ám vệ gì đó, hai người chắc chắn có gian tình! Này, ngươi cũng là ám vệ mà, có tin tức nội bộ nào không? Mau kể ta nghe với!"
Lời vừa dứt, "bịch
"một tiếng, có người rơi từ trên tường xuống — chính là Sở Phong. Hắn nhịn cười đến đỏ cả mặt, ngượng ngùng gãi đầu:"Xin lỗi, ta không cố ý nghe lén… nhưng thực sự… nhịn không nổi… hahahaha…"
Sắc mặt Sở Dạ càng lúc càng đen như đáy nồi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm để ý đến ta nữa, tức giận hất tay áo bỏ đi.
Ta ngẩn người.
Ơ? Đang nói chuyện vui vẻ mà, sao tự dưng lại bỏ đi?
Ta còn tưởng… hắn coi ta là bạn nữa chứ!
17
Sau khi Sở Dạ rời đi, Kỷ Vân Hòa lại đến gây chuyện mấy lần, nhưng lần nào cũng bị ám vệ canh cổng đánh đuổi thẳng tay. Lâu dần, nàng ta cũng không dám đến kiếm chuyện nữa.
Ngày tháng bắt đầu trở nên… tẻ nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!