Bắc Minh Thần đưa tay búng lên trán Phật Tịch.
Đi ngủ đi...
Phật Tịch bĩu môi, vờ muốn xuống giường, thấy Bắc Minh Thần ngăn lại, nàng đổi hướng.
Bắc Minh Thần cũng đổi vị trí.
Phật Tịch ngước mắt, mỉm cười nói:
"Làm phiền nhường đường."
Bắc Minh Thần nhìn nàng, ngồi bên giường không nhúc nhích.
Phật Tịch mím môi.
[Hắn có ý gì đây?]
Bắc Minh Thần đặt hai chân lên giường, thuận thế nằm xuống, ép Phật Tịch vào giữa giường.
Phật Tịch chớp mắt vô tội, ánh mắt từ trên đùi Bắc Minh Thần chuyển đến mặt hắn.
[Hừ, ngươi nghĩ ta sợ ngươi à.]
[Nể mặt ngươi mà ngươi lại muốn sắp xếp ta.]
[Nếu không phải vì ngươi đẹp trai, ta đã đ.ấ. m ngươi một cái rồi.]
Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, lồng n.g.ự. c chập trùng kịch liệt.
Phật Tịch thấy thế mím môi.
[Ngươi còn tức giận, ta còn tức giận hơn ngươi đấy.]
[Còn nhìn nữa à, nhìn nữa bà đây sẽ móc mắt của ngươi ra.]
[Bà đây không phát uy, ngươi không biết ta văn võ song toàn à.]
[Hôm nay, ngươi cảm thấy mình có thể thực hiện được à?]
[Dùng thân phận vương gia liên tục đe dọa người ta.]
Bắc Minh Thần không thể nhịn được nữa, nâng tay phải lên vờ muốn vung về phía Phật Tịch, muốn ôm nàng lại.
Phật Tịch tay mắt lanh lẹ, dùng cánh tay trái cản tay Bắc Minh Thần, tay phải lại nắm cổ tay của hắn trước.
Sau khi phản ứng kịp vội để cánh tay xuống, ha ha cười bồi, dáng vẻ thẹn thùng:
"Vương gia, ngài làm gì thế, ta sắp bị ngài dọa c.h.ế. t rồi."
Khi nói xong, cả người nàng run lên.
[Ọe, muốn nôn quá.]
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, trong mắt đầy vẻ bất ngờ. Không ngờ nàng lại biết võ công, võ công còn cao như thế. Tuy nói hắn không dùng hết sức, nhưng không ngờ nàng có thể tùy tiện ngăn cản, không hề bình thường chút nào.
Nụ cười trên mặt lan vào trong mắt, đúng là càng lúc càng thú vị.
Phật Tịch không chịu được ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, cười yếu ớt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!