Phật Tịch gật đầu, uống một hớp cháo, khóe mắt liếc trộm Bắc Minh Thần.
[Hắn có đồng ý không?]
Bắc Minh Thần mặt không đổi sắc, trong lòng tính toán có chuyện gì cần hắn đồng ý sao?
Phật Tịch nuốt cháo trong miệng, dùng thìa múc cháo trong chén, hờ hững nói:
"Vương gia, nếu như, ta nói nếu như..."
Bắc Minh Thần nhìn qua, đang chờ nàng nói gì đó.
Phật Tịch cong môi cười nói:
"Ha ha, nếu có một người ở trong phủ Thần vương rất lâu, đột nhiên nàng lại rời đi thì ngài có thu tiền thuê không?"
Ánh mắt Bắc Minh Thần lóe lên một cái, khóe miệng cười lạnh, lạnh lùng nói:
"Không có người như thế."
Phật Tịch ngập ngừng.
[Ngươi kết thúc cuộc trò chuyện luôn vậy sao?]
Sau khi chuẩn bị xong tâm lý, lại bắt đầu tấn công lần nữa. Trước tiên phải gắp một món cho Bắc Minh Thần.
Nàng ha ha cười to:
"Ừm, nếu như, ta nói là nếu như..."
Bắc Minh Thần nâng mắt nhìn nàng, rốt cuộc nàng đang muốn nói điều gì?
Phật Tịch nuốt nước bọt:
"Nếu có một người đối với ngài không quan trọng lắm, đột nhiên biến mất khỏi phủ Thần vương, ngài có đi tìm nàng không?"
Bắc Minh Thần híp mắt, chẳng lẽ trong phủ này có ai bắt nạt Phật Tịch sao. Hắn nghĩ vậy, cả người tỏa ra khí thế đáng sợ, dáng vẻ ngang ngược khiến cho người ta khó mà xem nhẹ.
Vương, vương gia... Phật Tịch khẽ run lên.
[Hắn sao thế?]
[Câu hỏi này có gì sai à? Sao dáng vẻ hắn tức giận như thế?]
[May mà ta lý trí, xem như kiểm tra trước.]
Bắc Minh Thần thu lại khí thế, lạnh lùng nói: Sẽ không...
Phật Tịch thở dài một hơi.
[Vậy thì nàng dễ xử rồi.]
[Có thể không cần lo lắng nữa.]
Bắc Minh Thần chậm rãi uống cháo, con ngươi lạnh lùng, nhất định hắn phải tra ra người này là ai?
Phật Tịch lại gắp một món khác cho Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần ngước mắt nhìn Phật Tịch, hơi nhíu mày, sao hôm nay nàng kỳ lạ như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!