Linh Tiêu buộc ngựa lại sau đó bước vào trong, chợt nghe thấy Phật Tịch nói với nói với Thi Châu:
"Sau này Thiết Trụ ở lại Linh Tịch Các, nếu nó dám làm loạn cứ nói với ta, ta sẽ đến dạy dỗ nó."
Vẻ mặt Thiết Trụ cạn lời.
Thi Châu liếc Thiết Trụ, gật đầu đồng ý.
Phật Tịch lại nói:
"Tìm chỗ cho Linh Tiêu nghỉ ngơi đi, ta phải vào kho tư liệu."
Tịch tỷ yên tâm.
Phật Tịch xoay người bước vào mật thất, trong giây phút bấm chốt mở, nàng chạy như bay đến cửa. Cửa vừa mở vội lao vào trong, khi thấy quần áo không bị kẹt lại thì cả người vô cùng vui vẻ, nhảy tại chỗ mấy lần.
Quá tốt rồi...
Sau đó nàng vội chạy nhanh vào trong, vừa chạy vừa gọi:
"Đại thúc! Nguyệt di!"
Sau khi đi qua góc rẽ, Phật Tịch thấy Thi Hoành đang sắp xếp văn thư, còn Phí Nguyệt thì ngồi một bên đọc sách uống trà.
Phí Nguyệt nghe tiếng, đặt cuốn sách thuốc trong tay xuống, mỉm cười vẫy tay:
"Tiểu Tịch đến rồi, mau lại đây."
Phật Tịch mỉm cười đi tới ngồi cạnh Phí Nguyệt, nghiêng đầu nhìn Thi Hoành đang loay hoasách thuốc dọn tư liệu, nàng cười hả hê nói:
"Nguyệt di, đại thúc siêng năng thật, một người làm bằng mấy người."
Thi Hoành lười biếng không muốn làm nhưng buộc phải làm: ...
Phí Nguyệt cười ha hả:
"Vậy thì để đại thúc con làm nhiều hơn chút."
Phật Tịch thu lại vẻ hả hê, liếc nhìn sách thuốc trong tay Phí Nguyệt.
"Nguyệt di, dạy con sách thuốcật đi."
Phí Nguyệt hứng thú nhìn nàng từ trên xuống dưới, giọng đầy ẩn ý:
"Sao thế, sợ Thần vương lại hạ thuốc con à?"
Khóe miệng Phật Tịch giật giật, khoát tay:
"Không phải, con chỉ muốn học thôi mà."
Phí Nguyệt không tin nổi, hỏi lại:
"Hồi trước bảo học sách thuốcật mà con cứ như sắp c.h.ế. t đến nơi."
"Ây da, không phải lúc trước không hiểu chuyện à? Hơn nữa con vẫn còn nhỏ mà."
Phí Nguyệt vô cùng bái phục cái khả năng mở mắt nói dối của nàng:
"Chỉ sợ không bao lâu nữa con sẽ sinh một đứa con, lúc đó nói mình là con nít không xấu hổ à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!