Phật Tịch liếc trộm Bắc Minh Thần.
[Hắn sao thế, đột nhiên tính cách thay đổi khiến cho người ta rùng mình.]
[Vẫn là tính cách ban đầu khiến người ta yên tâm hơn.]
Bắc Minh Thần ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt không đổi sắc đi về phía trước.
[Phải nói dáng vẻ không tức giận của hắn rất đẹp trai.]
[Không hề kém những tổng giám đốc ngang ngược kia.]
[Đáng tiếc.]
Tâm trạng của Bắc Minh Thần đang tốt lại ngã vào đáy cốc.
Nàng tiếc nuối cái gì?
Hai người đi ra cửa phủ, dời bước đến cạnh xe ngựa.
Phật Tịch vừa định nhấc váy bước lên xe ngựa, chỉ thấy trước mắt có một bàn tay duỗi ra. Nàng ngẩn người mấy giây, nhìn theo phía bàn tay kia.
[Bắc Minh Thần này có ý gì?]
[Không cho ta ngồi xe ngựa à?]
Nàng nhìn xung quanh.
[Chẳng lẽ muốn bảo tay chạy đến hoàng cung trước.]
[Không phải hung ác như thế chứ?]
Mi tâm của Bắc Minh Thần nhíu lại, trên trán hiện lên ba vạch đen. Hắn sợ ấn tượng của mình trong lòng Phật Tịch càng xấu hơn nên kìm nén sự không vui trong đáy lòng.
Bổn vương dìu nàng.
Trong phút chốc, Phật Tịch chấn động.
Thật lâu sau nàng mới chớp mắt.
[Ta không nghe lầm chứ?]
[Bắc Minh Thần muốn đỡ ta à?]
[Không phải hắn muốn bán ta chứ?]
[Đây là bình yên trước khi bão đến sao?]
Bắc Minh Thần vô cùng bội phục suy nghĩ của nữ nhân này, cả ngày suy nghĩ gì thế?
Hắn thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
Dường như Phật Tịch không cố ý, sắc mặt rất tán thành, chậm rãi nói:
"Vương gia, ta sẽ không quấy nhiễu bất kỳ chuyện gì của ngài."
Bắc Minh Thần mờ mịt, nàng đang nói gì thế?
Nàng đang tưởng tượng gì thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!