[Dường như đóa hoa hướng dương trong hoa viên đã khô rồi, về hái xuống để lấy hạt mới được.]
Trong lòng Bắc Minh Thần hơi căng thẳng, Phật Tịch không nghe thấy tiếng lòng của hắn đúng chứ?
[Phải chia cho đám chuột Mickey, có con chuột chỉ biết ăn cơm không biết kiếm sống, không thể phí công nuôi bọn chúng.]
[Còn nữa...]
[Đúng là không hết lo.]
Bắc Minh Thần yên tâm, hắn còn tưởng rằng Phật Tịch cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.
Hắn mở to mắt nhìn Phật Tịch, sao nữ nhân này lại kỳ lạ như thế.
Những nữ nhân khác nhìn thấy chuột gián sẽ sợ gần chết, nàng thì hay rồi, vô cùng hưng phấn.
"Vương gia, vương phi, đến vương phủ rồi."
Phật Tịch hoàn hồn, nhìn về phía Bắc Minh Thần ở bên cạnh, cười lấy lòng:
"Mời vương gia đi trước."
Bắc Minh Thần im lặng, đứng dậy đi xuống xe ngựa.
Phật Tịch xoay người đi ra ngoài, bước to nhảy xuống xe ngựa.
Bắc Minh Thần vừa đưa tay ra, lúng túng dừng ở giữa không trung.
Phật Tịch híp mắt, khó hiểu nhìn bàn tay trước mặt mình.
[Có ý gì?]
Nàng quay người nhìn phía sau, ngoại trừ bọn họ thì không còn ai nữa, cảm giác hơi đáng sợ.
[Bắc Minh Thần sẽ không trông thấy thứ gì không hay chứ?]
Trong lúc suy nghĩ, nàng âm thầm nhích người đi xa.
Bắc Minh Thần siết chặt nắm đấm, không nói gì quay người đi vào vương phủ.
Phật Tịch nhìn chung quanh, mau chóng đi theo.
"Vương gia, chờ ta một lát."
Bắc Minh Thần không để ý đến nàng, đi vào viện của hắn.
Phật Tịch khó hiểu, sao hắn lại tức giận như thế?
[Đúng là thời tiết tháng sáu, thay đổi bất thường.]
[Người này hay tức giận như thế, chắc chắn gan không tốt.]
Bắc Minh Thần hơi dừng bước, bình ổn lại tâm trạng sau đó lại đi về phía trước.
Phật Tịch trở lại viện của mình, thị vệ ở cửa thấy vương phi đi từ bên ngoài về, khiếp sợ nhìn nhau, lại nhìn cửa khóa chặt.
Tình huống gì thế này?
Phật Tịch quơ quơ tay:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!