Chương 82: Phiên ngoại (thượng)

Dany: Hi mọi người, đây là phiên ngoại đầu của "Vương Phi Có Độc". 

Bạn @KS2561 edit phiên ngoại này, mình beta và đăng lên đây cho mọi người cùng đọc.

Cảm ơn bạn KS2561 vì đã bỏ công edit phiên ngoại, mình rất vui rằng bạn yêu thích "Vương Phi Có Độc" đến vậy.

Okey, mọi người enjoy nhé~

- --

Không có khói lửa ngút trời, không gối giáo đợi trời sáng*, kinh đô vốn đâu đâu cũng thấy cảnh dân chúng hoạn nạn thảm thương, cứ như chỉ qua một đêm đã khôi phục hào quang ngày xưa.

* Nghĩa là sống nơm nớp lo sợ trong chiến tranh.

Uy tín của Trịnh Triệu trong lòng bách tính rất cao, thêm việc Tân đế mới lên ngôi đã đại xá thiên hạ, người đi theo hắn ngày càng nhiều. Tuy bị bách quan phản đối, nhưng hắn vẫn lặp Từ Dục, phi tần còn sót lại của tiền triều, lên làm Hoàng hậu. Những chuyện chi tiết hơn để nói sau.

Qua hai tháng, Hàn Chân cuối cùng cũng tìm ra thuốc giải Mặc hoàn, phá giải kỳ độc đệ nhất giang hồ của Tam Tấn hội, đồng thời nổi danh thiên hạ, từ đó không tham chính nữa, mang theo đồ nhi Tần Ngôn dạo chơi tứ hải.

Bích Lạc đã đến tuổi lập gia đình, Lục Oanh không thể cứ giữ nàng lại bên mình, vậy nên đích thân thay nàng tìm người trong sạch, rồi chọn ngày tốt để xuất giá.

Hết thảy như trở về ngày xưa, không, so với ngày xưa còn tốt đẹp hơn rất rất nhiều. Những năm nay, Lục Oanh đã quen sống lang bạt khốn khổ, nhất thời không thích ứng được yên bình như vậy. Cứ mỗi sớm mở mắt ra, nàng phải si ngốc nhìn Cố Thanh Trản một hồi lâu, mới có thể hồi thần nhận ra: Thì ra đây không phải là mơ.

Lúc ngủ Lục Oanh thích nhất là chui vào lòng Cố Thanh Trản, dường như chỉ có ngửi hương thơm trên người nàng ấy, nàng mới có thể ngủ yên. Năm ấy nàng dạo một vòng qua Địa phủ, mất mạng nhưng rồi lại được sống thêm lần nữa. Vì bảo vệ Lục gia chu toàn, nàng gánh hết tất cả trách nhiệm lên vai. Thật ra, nàng luôn giả bộ kiên cường, có lẽ ngay cả phụ thân và ca ca nàng cũng cảm thấy như thế, rằng nàng là một nữ tử kiên cường.

Nàng mệt chết đi được, nhưng đến tận giờ nàng vẫn chưa từng than phiền nửa câu. Trước mặt người khác, nàng luôn mang vẻ đoan trang, lẫn sự thành thục không hợp với tuổi tác. Nhưng kỳ quái là, trước mặt Cố Thanh Trản, nàng có thể tháo xuống lớp mặt nạ này, bắt đầu trở nên giống y con nít vậy, biết nũng nịu biết càn quấy. Chỉ cần cùng nàng ấy chung một chỗ, nàng liền cảm thấy vui vẻ.

Lục Oanh nhẫn nhịn thế nào, Cố Thanh Trản làm sao không biết. Giờ đây, nhìn cặp chân mày luôn nhíu chặt của nàng ngày một giãn ra, lòng Cố Thanh Trản dĩ nhiên hào hứng hơn nhiều. Nàng không chịu được cảnh nhìn Lục Oanh bị ủy khuất, dù một chút cũng không được, thế nên luôn dỗ nàng vui, nuông chìu nàng, hết thảy theo ý nàng. Thực chất Lục Oanh rất thích dính người, chẳng qua là xấu hổ nên không dám lộ ra, mà Cố Thanh Trản thì rất thích nhìn dáng vẻ ấy của nàng, thỉnh thoảng cũng chủ động "trêu đùa" nàng một phen, đến khi mặt nàng đỏ tới mang tai mới chịu bỏ qua.

Nhưng có một số chuyện, Cố Thanh Trản thật không biết phải làm sao. Lục Oanh quả thật là không hiểu phong tình. Năm đó là vậy, bây giờ mình gả cho nàng, vẫn vậy. Nghĩ mà thấy buồn cười, đúng là ngày được cứu ra khỏi địa lao, thân thể mình rất yếu, nhưng sau khi dưỡng thương nửa tháng, mình đã sớm khôi phục không ít, hơn nữa đã giải được hàn độc của Mặc hoàn.

Dù cho thân thể không còn được như trước thì nhất định cũng không đến mức mảnh mai như Lục Oanh nghĩ...

Từ khi ra khỏi địa lao đến giờ đã hai tháng có thừa, tuy hai người mỗi đêm cùng chung chăn gối, nhưng Lục Oanh lại chưa lần nào chạm vào nàng. Nàng biết Lục Oanh lo nàng chịu không nổi, nhưng đã qua mấy tháng rồi, nếu cứ như vậy, khó tránh quá mức tẻ nhạt.

Chiều, Lục Oanh đút Cố Thanh Trản uống thuốc, "Uống xong rồi, nghỉ ngơi đi."

"Đắng." Cố Thanh Trản cau mày.

"Đắng?" Lục Oanh lặp lại, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, bình thường thuốc có đắng hơn nữa Cố Thanh Trản cũng không nói gì.

"Ừ, ngươi lại đây..." Cố Thanh Trản ngoắc tay với nàng.

Đợi Lục Oanh tới gần một chút, Cố Thanh Trản ôm cổ nàng, trực tiếp hôn lên môi nàng, không đợi Lục Oanh kịp phản ứng, khẽ dùng đầu lưỡi đẩy mở răng nàng, chiếc lưỡi mềm mại bắt đầu câu dẫn lưỡi Lục Oanh, dây dưa quấn quýt.

" Ưm..." Lục Oanh hoàn toàn bị động, vị đắng của thuốc bắc trong nháy mắt lan ra từ đầu lưỡi. Nàng sợ đắng, Cố Thanh Trản biết rõ.

Lục Oanh chìm trong cái hôn sâu mang đầy đắng chát của Cố Thanh Trản, cảm thấy thật không thở nổi, nhưng lại không đành lòng đẩy nàng ra, đành nhắm mắt nhíu chặt mày, không biết phải đáp lại thế nào.

Cũng may không lâu lắm, Cố Thanh Trản liền rời khỏi đôi môi nàng, còn tỏ vẻ như chưa chuyện gì xảy ra, mặt mày thản nhiên hỏi, "Đắng không?"

"Đắng..." Giọng Lục Oanh mang chút oán trách, Cố Thanh Trản đột nhiên thân mật làm nàng mắc cỡ đến đỏ bừng vành tai.

Cố Thanh Trản thấy vậy liền buồn cười, nhưng ráng nhịn xuống, nghiêm mặt, nhưng giọng điệu lại rất ôn nhu mà hỏi, "Biết lỗi chưa?"

"Biết... Hả?" Mình làm sai khi nào? Lục Oanh đầu óc mơ hồ, qua một hồi lâu mới nhớ... Đêm qua sau khi tắt đèn, nàng sờ soạng muốn thân thiết với mình, nhưng Lục Oanh nhớ lại Hàn tiên sinh từng dặn: Cơ thể nàng cực kỳ yếu ớt, cần phải điều dưỡng ít nhất ba bốn tháng.

Lục Oanh cũng có thất tình lục dục, không phải là không nghĩ tới chuyện đó... nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Không biết Cố Thanh Trản là vô tình hay cố ý khiêu khích nàng, một cái hôn là đủ khiến cho cả người nàng mềm nhũn, hoàn toàn không thể kìm chế. Đêm qua cũng như vậy, nhưng Lục Oanh luôn tìm cách lảng tránh...

"A Trản, hay là... chúng ta ngủ phòng riêng đi..." Lục Oanh sợ mình không nhịn được nên mới mở lời đề nghị, nhưng chỉ vì một câu này mà Cố Thanh Trản lần đầu tiên sinh khó chịu với nàng, đêm qua quyết không thèm ôm nàng ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!