Chương 2: Tái kiến (nhị)

Lục Oanh tay nâng một chén trà nóng, lòng bàn tay cảm thấy nóng rực, hơi thở ấm áp tiếp xúc với không khí lạnh lẽo trở thành một làn sương trắng. Tất cả đều quá chân thật, cảnh chém giết đêm khuya tựa như một cơn ác mộng, dù đã tỉnh mà vẫn không thể quên được.

Nhưng Lục Oanh biết, đó không phải là mộng.

Bích Lạc bưng nước ấm đến,

"Tiểu thư, chân ngài bị lạnh cóng rồi, thế này sao nô tỳ có thể công đạo với tướng quân..." Nàng viền mắt đỏ ửng, thật cẩn thận nâng đôi chân đông cứng của Lục Oanh vào trong chậu gỗ. Nóng lạnh luân phiên khiến hai chân mảnh khảnh của Lục Oanh vừa hồng vừa nhũn.

Lúc này, thân mình Lục Oanh mới dần dần ấm lại, tâm trí cũng chậm rãi trở nên rõ ràng.

Chuyện chết đi hoàn hồn, nàng không phải chưa từng nghe qua, nhưng cứ tưởng rằng đó chẳng qua là màn xiếc mấy tiên sinh kể chuyện dùng để lấy lòng mọi người mà thôi, chưa từng nghĩ việc ấy sẽ xảy ra với mình.

Chẳng lẽ do đời trước có quá nhiều ăn năn hối hận, lão thiên gia cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu? Nghĩ vậy, Lục Oanh tự giễu cười.

Tiểu thư... Thấy Lục Oanh lúc thì thất thần lúc thì ngây ngô cười, Bích Lạc rất lo lắng.

Không sao. Lục Oanh uống một ngụm trà nóng, lạnh nhạt nói hai chữ. Nàng âm thầm suy tư, bỗng nhiên nhăn mày căng thẳng hỏi,

"Bích Lạc, mấy ngày qua, nhị gia liệu có gửi thư về?"

"Chưa từng nhận được... Mùa đông này, nhị gia sợ là phải trải qua ở Bắc Cương..."

Lục Oanh như có như không hỏi thêm vài câu, càng giống với ý nghĩ trong lòng, liền trầm mặc không nói gì thêm.

Đầu năm Ninh Tuyên thứ hai mươi bảy, ngoại tộc phương Bắc khởi binh xâm chiếm, Lục Nguyên Thiệu bệnh cũ tái phát, Lục Khang thay phụ thân xuất chinh... Việc vặt nhớ không rõ, nhưng những sự kiện lớn này, Lục Oanh không quên được.

Dựa theo thế cục ba năm tới, Lục Khang dẫn quân tiến hành trận đánh kéo dài hơn ba tháng với ngoại tộc, do bão tuyết nên lương thảo thiếu hụt dẫn đến biên thành thất thủ, bị vây ở Bắc Cương.

Cũng chính lúc này, Lục gia tạm nhân nhượng, vì lợi ích toàn cục mà đồng ý lời cầu hôn của Tề vương Trịnh Vũ, đổi lấy sự trợ giúp bảo hộ một mạng của Lục Khang. Lục Nguyên Thiệu từ lâu nhiễm bệnh phổi, bị tin dữ khiến cho lửa giận công tâm, vào ngày nữ nhi xuất giá, từ trần tại phủ Tướng quân.

Chuyện này trở thành nuối tiếc to lớn nhất đời Lục Oanh.

Bệnh phổi của phụ thân, Lục Oanh trước giờ chưa từng quan tâm. Nàng hận Lục Nguyên Thiệu ư? Hận, cho tới nay, nàng luôn nghĩ cái chết của mẫu thân Sở thị là lỗi của phụ thân. Nếu không phải do hắn tranh danh đoạt lợi, xung quanh gây thù hằn thì mẫu thân sao sẽ bị ám sát?

Sở thị chết đi, Lục Nguyên Thiệu một đêm bạc đầu. Nhưng Lục Oanh vẫn không tha thứ cho hắn, ngược lại càng thêm bất hòa, ngay cả một tiếng phụ thân cũng chưa từng kêu.

Nhớ ngày ấy, hồng bào còn chưa thay, trên hỉ đường truyền tới lại là tin phụ thân chết bệnh. Trời đất đảo điên, Lục Oanh thế mới nhận ra, từ đáy lòng nàng không hận hắn như nàng từng nghĩ. Dù nói thế nào đi nữa, phụ thân đúng là một lòng yêu mẫu thân, không nạp thiếp không tái giá.

Ngay cả khi đi, trong tay vẫn nắm chặt bức họa của mẫu thân.

Hối hận ngày trước, phụ thân vì cái chết của mẫu thân mà vô cùng bi thương, nhưng mình chỉ biết không ngừng xát muối lên vết thương của hắn, ngay cả phút cuối lúc buông xuôi cũng chưa từng gặp mặt. Lục Oanh sợ là một đời không thể tha thứ cho bản thân.

Đại ca chết trận chốn sa trường, mẫu thân chịu nỗi oan ám sát, lại thêm phụ thân thệ lúc tráng niên... Thân tình đối với Lục Oanh mà nói, đúng là chuyện xa xỉ.

Thế nên kiếp trước khi Lục Oanh nhìn cảnh nhị ca Lục Khang đầu rơi máu chảy, đối với nàng chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.

"Oanh nhi... Khụ khụ..."

Tiếng ho khan kịch liệt vang lên, ngoài cửa một thân ảnh bước nhanh đến. Người tới cao lớn, mặc cẩm y tím sậm, làm bật lên một thân chính khí. Đôi mắt đen thâm thúy, sống mũi thẳng như sống kiếm, ánh mắt toát ra vẻ anh khí phi phàm, giơ tay nhấc chân đều có khí chất kiên nghị độc hữu của quân nhân.

Cho dù một đầu tóc bạc, phong thái năm xưa vẫn không chút thuyên giảm.

Gương mặt quen thuộc đã ba năm không thấy giờ được gặp lại, Lục Oanh không thể giả vờ lạnh nhạt tự nhiên được nữa. Dù năm tháng không thể mài mòn khí chất phụ thân, nhưng tóc vẫn đầy hoa râm, từ khi mẫu thân chết đi u buồn tang thương giữa mi mục chưa bao giờ tiêu tán.

Cuối cùng không thể kiềm chế được, Lục Oanh đứng dậy bổ nhào vào lòng Lục Nguyên Thiệu, mở miệng khóc không thành tiếng, ... Phụ thân...

Lục Oanh từ nhỏ đã được phụ mẫu và các ca ca sủng ái che chở, nuông chiều từ bé, không rành thế sự. Dù gả vào Tề Vương phủ, nàng chưa bao giờ tham gia vào cuộc tranh tâm đấu giác ở hậu viện. Nàng tuy xuất thân võ tướng thế gia, nhưng lại thích nữ tử dịu dàng điềm đạm như mẫu thân Sở thị vậy.

Trong lòng nàng, mẫu thân là người tốt đẹp nhất trên đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!