Từ lúc mặt trời mọc phương đông đến khi mặt trời sắp lặn.
Lục Oanh đứng trên lầu các, thời tiết dần trở nên lạnh lẽo, nàng dựa vào lan can nhìn về phương xa. Kinh đô dưới những bông liễu bay lả tả, trở nên mơ hồ mông lung.
Mắt phải giật không ngừng, hẳn là hậu quả của mấy đêm không ngủ. Lục Oanh không lưu tâm, từ khi nàng vào Vương phủ tới nay, chưa từng ngủ được một giấc an ổn, chẳng qua ngày gần đây càng thêm phiền lòng mà thôi.
"Gió lên rồi. Nương nương, chúng ta xuống lầu đi." Bích Lạc tri kỷ nói.
Ừ.
Ngoài phủ đột nhiên nghe tiếng xe ngựa huyên náo rầm rĩ, Lục Oanh dừng cước bộ, híp mắt nhìn về phía ngoài. Đoàn người quả đang bôn ba về hướng Vương phủ, càng ngày càng gần.
Tiếng vó ngựa vang dội, đợi bọn họ đến gần chút nữa, Lục Oanh mới nhìn rõ chiếc xe ngựa kia. Chính là chiếc xe buổi sáng Cố Thanh Trản ngồi vào. Cũng đúng, lúc này bọn họ cũng nên trở về sau chuyến vây săn.
Nhìn lại vài lần, cũng không có gì quái lạ, Lục Oanh không để ý tới nữa, xoay người xuống lầu.
Lúc này, ngoài phủ lại là tình cảnh hỗn loạn.
Trong xe ngựa, Cố Thanh Trản khí tức mỏng manh, thần sắc đã trở nên xanh tím, độc châm trước ngực sớm nhập vào thân thể, dưới lớp hoa phục che dấu, không thể thấy rõ miệng vết thương ở nơi nào.
Trịnh Triệu đỡ nàng, rống to,
"Đi triệu Hàn tiên sinh, nhanh đi!"
Vương gia... Cố Thanh Trản hao hết chút khí lực cuối cùng nắm ống tay áo Trịnh Triệu.
"Ngươi đừng nói nữa, Hàn tiên sinh lập tức sẽ đến." Trịnh Triệu một tay đỡ lưng một tay vòng qua chân ôm lấy nàng, nhảy xuống xe ngựa.
Cố Thanh Trản vẫn mở to mắt, cố hết sức nói,
"... Vương gia... Thần thiếp mặc kệ trong lòng ngươi... trong lòng ngươi còn có ai... Ta gả vào Vương phủ... Chỉ cần Vương gia một ngày không bỏ ta... Ta liền sẽ... liền sẽ làm một Chiêu Vương phi tốt... đúng bổn phận của một thê tử..."
Tuy Trịnh Triệu được xưng là lãnh diện la sát trên chiến trường, nhưng cũng không phải là người hoàn toàn máu lạnh vô tình, bằng không cũng sẽ không tình sâu vô cùng với Từ Dục như vậy.
Nếu không phải lúc ấy Cố Thanh Trản không để ý an nguy mình mà hộ trước người hắn, độc châm này chính là trực tiếp đâm vào hắn,
"... Ta cả đời này vốn là phụ ngươi, ngươi không cần phải trả giá gì hết, tội gì thay ta trúng độc châm này."
Hắn chinh chiến sa trường đã lâu, có loại thương thế gì không chịu qua, chỉ một cây độc châm cũng không lấy được tính mệnh hắn, nhưng độc châm này đâm vào người Cố Thanh Trản, lại có thể muốn nửa cái mạng của nàng.
Cố Thanh Trản lắc đầu,
"... Vương gia tương lai... tương lai là người thành đại sự... Không thể có... nửa phần sơ xuất... Thần thiếp hôm nay... nếu có thể vì vương gia mà chết... cũng... cũng không oán không hận..."
Hay cho một câu không oán không hận.
Trịnh Triệu cúi đầu, mới phát giác thật sự là nợ nữ tử này rất nhiều. Lúc này, Cố Thanh Trản đã hôn mê, đôi gò má trắng bệch và đôi môi đen tím hình thành đối lập đến chói mắt...
Vương phi bị thương, toàn bộ Vương phủ rối loạn.
Lục Oanh như trước không quan tâm chuyện trong phủ, nhưng Bích Lạc lại là người thích náo nhiệt, nghe thấy bên ngoài huyên nháo như vậy, liền không nhịn được đi ra xem là chuyện gì.
"Nương nương... Nương nương..." Bích Lạc lại lần nữa lỗ mãng vội vàng lảo đảo chạy về Thu Thủy uyển, bước chân nặng đến mức sàn đùng đùng rung động.
Lục Oanh nâng đầu, nhíu mày nói,
"Bích Lạc... Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần..."
"Vương phi bị thương! Hình như lại gặp phải thích khách..." Bích Lạc mặc kệ Lục Oanh chưa nói xong, đoạt nói trước, nàng vừa thấy Vương gia ôm Vương phi vào viện, sắc mặt Vương phi thật sự rất dọa người,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!