"Nương nương, hôm nay an bài thế nào?"
Hết thảy như trước.
Vậy... Ta đã hiểu. Ánh Thu cắn môi dưới, Cố Thanh Trản mặt đầy thản nhiên. Đi theo nàng hơn mười năm, Ánh Thu chưa bao giờ thấy nàng e ngại điều gì, ngoại trừ ban đêm ngẫu nhiên bị ác mộng làm bừng tỉnh.
"Đã chuẩn bị tốt chưa?"
Trịnh Triệu đổi một thân thường phục nhẹ nhàng thoải mái, đeo một đôi ủng đen như mực tiến vào từ ngoài phòng. Hôm nay thiên tử đi săn sau núi, mời chúng thần cùng theo,
"Hội săn Hoàng gia mỗi năm một lần, bổn vương cũng mang ái phi đi xem chút náo nhiệt."
"Thần thiếp đã chuẩn bị tốt."
Cố Thanh Trản sớm phát hiện, Trịnh Triệu từ Bắc Cương trở về, vẫn luôn theo bên cạnh nàng. Ngay cả khi nàng tiến đến chùa Từ Ân bố thí cầu phúc, hắn cũng như hình với bóng.
Đủ loại biến cố xảy ra, khiến Cố Thanh Trản không thể không nghĩ nhiều.
"... Không biết Vương phi có từng nghe qua chuyện Tả Tư mã và Trấn quốc Tướng quân, đều chết rất ly kỳ kỳ quái. Ta chẳng qua mới xuất chinh một năm, triều đình liền thay đổi bất ngờ. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Ta sợ nanh vuốt ngầm này đã giương về phía Vương phủ, Vương phi vẫn nên thường xuyên bầu bạn bên cạnh bổn vương cho thỏa đáng.
Ngày khác sẽ vì Vương phi an bài thêm vài tên hộ vệ nhất đẳng, để ngừa vạn nhất."
Trịnh Triệu không chỉ chắc chắn có người ngầm muốn ám hại Vương phủ, hắn còn chắc chắn Vương phủ đã có nội gian. Năm trước gặp phục kích dưới núi Lộc, thiếu chút nữa muốn tính mạng hắn.
Nay chưa qua một năm, hắn lại mất đi hai tâm phúc... Nếu không phải Vương phủ có mật thám, hành tung kế hoạch của hắn vì sao sẽ lộ rõ như vậy? Còn là nhiều lần như vậy.
Cố Thanh Trản tiến lên giúp hắn sửa sang vạt áo, chống lại đôi mắt sắc bén của hắn, dịu dàng cười, lại như có vài phần cảm động, nói,
"Gả cho Vương gia, cuộc đời này Thanh Trản đã thấy đủ."
Trịnh Triệu chăm chú nhìn nàng thật lâu sau, thầm nghĩ mình quá mức đa nghi, nữ tử trước mắt này ngay cả đạp chết con kiến cũng có thể thương tâm nửa ngày, nói gì đến chuyện khác? Nhưng thời điểm mấu chốt này, hắn không thể không đề phòng mọi người bên người.
"Gả cho ta, ủy khuất ngươi ."
Cố Thanh Trản cúi đầu không nói gì thêm.
Lục Oanh đứng trên lầu các Thu Thủy uyển, nhìn đội ngũ trùng trùng điệp điệp chuẩn bị xuất phát trước cửa Vương phủ. Trịnh Triệu cưỡi chiến mã thắng trận của hắn đi trước đội ngũ. Mà ngồi bên trong kiệu kia, hẳn là nàng đi. Lục Oanh nhìn đến xuất thần.
Bích Lạc cũng ghé vào lan can mà nhìn, thầm nghĩ, Vương gia đi hội săn sao lại không mang theo nương nương? Nếu mang theo nương nương, vậy nàng liền có thể đi theo mở rộng tầm mắt, nghe nói còn có thể thấy thiên tử. Thiên tử trông thế nào nhỉ?
Nhất định rất uy phong đi.
----
Nếu không phải ngồi trên long ỷ, nếu không phải mặc kim ti long bào, tuyệt đối không ai ngờ rằng, nam tử thân hình đơn bạc yếu đuối kia chính là đương kim Thánh Thượng. Nghĩ cũng đúng, mọi người trong triều chẳng qua chỉ xem hắn như bù nhìn mà thôi.
Chuyện Thái Hoàng Thái Hậu buông rèm chấp chính mọi người đều biết rõ trong lòng.
Trịnh Diệc lĩnh văn võ bá quan đến sau núi, duy độc Chiêu vương chậm rãi đến chậm. Mọi người ngoài miệng tuy không lời oán giận, nhưng trong đầu lại các hoài suy nghĩ. Chiêu vương nay như mặt trời ban trưa, ngay cả thiên tử cũng không đặt vào mắt.
Trịnh Diệc cưỡi một con hãn huyết bảo mã*, lại càng bật lên vẻ suy nhược của hắn. Làn da tái nhợt hiện lên bệnh trạng, thân thể gầy yếu tựa như gió vừa thổi qua liền khuynh đảo.
(* Giống ngựa quý ra mồ hôi đỏ như máu, có tốc độ cực nhanh và khả năng chịu đựng vô cùng dẻo dai.)
"Hoàng Thượng, nên khoác thêm kiện xiêm y đi!" Một nữ tử hồng bào tiến đến dâng lên áo choàng, thanh âm linh lung dễ nghe, ngũ quan thanh lệ, rất có phong phạm tiểu thư khuê các, đây đúng là Cần phi nương nương rất được sủng ái trong hậu cung.
Chẳng qua Từ Dục mềm giọng ôn ngôn lại đổi lấy Trịnh Diệc ôn hoà chối từ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!