Chương 8: Mời anh đi!

Edit: Tư Phiên

Buổi tối 8 giờ, Phó Chước theo thường lệ đến phòng tập thể hình chạy bộ, từ trên xuống dưới mồ hôi nhễ nhại.

Nửa người trên để trần, mồ hôi từ cằm anh một đường trượt xuống, từ xương quai xanh đến cơ bụng, mãi cho đến biến mất sau lưng quần.

Quanh năm suốt tháng rèn luyện, nửa người trên Phó Chước cơ bắp rất cân đối, làn da anh màu lúa mì khoẻ mạnh, tám khối cơ bụng vừa rắn chắc vừa gợi cảm. Người ta thường nói phụ nữ vóc dáng đẹp rất hút mắt, những từ này nếu dùng để nói đàn ông thì chỉ có hơn chứ không có kém.

Dáng người cùng khuôn mặt tuyệt mĩ như vậy, theo lẽ thường chắc chắn sẽ không thiếu phụ nữa. Nhưng anh mấy năm nay không có ý định tìm bạn gái, mặt khác, gương mặt của anh lúc nào cũng âm trầm, mặc dù có vài cô gái động tâm đi chăng nữa thì cũng chẳng dám mon men đến gần.

Anh vì vậy mà độc thân hai mươi năm trời.

Thế mà hôm nay, Phó Chước lần đầu tiên thích một người, nhưng buồn cười ở chỗ đối phương trông ra sao anh lại không biết.

Màn hình di động sáng lên, lời mời kết bạn gửi cho Phó Chước xuất hiện trước mặt. Anh ấn ngừng máy chạy bộ, cầm khăn lông lau qua loa trên cổ, với tay lấy điện thoại.

Không thể hiểu được, lúc chạy bộ nhịp tim Phó Chước đập rất bình thường, vậy mà nhìn thấy lời mời và hình đại diện của cô, tim anh như muốn bay lên trời.

Mẹ nó.

Còn có chút khẩn trương.

Bước xuống máy tập, Phó Chước chậm rãi đi đến bên ghế ngồi xuống, một trăm phần trăm nghiêm túc xác nhận lời mời.

Rõ ràng anh rất vui vẻ, khóe môi không tự giác nhếch lên.

Bên kia Thẩm Thư Dư đang chờ xe buýt, thấy đối phương chấp nhận, vội vàng nhắn tin: [ Bạn gì ơi, xin hỏi bạn là người nhặt được móc chìa khoá của tôi đúng không? ]

Phó Chước thở một hơi từ ghế trên đứng lên, đi qua đi lại hai lần mới trả lời.

Fire[1]: [Đúng vậy, là tôi. ]

[1] Fire: Biệt danh, có nghĩa là "Lửa"

Nho nhỏ Thư: [Cảm ơn bạn nhiều lắm. ]

Nho nhỏ Thư: [ Cái móc chìa khoá này đối với tôi mà nói ý nghĩa rất lớn, vốn dĩ tôi cho rằng không có cơ hội tìm được nữa rồi. ]

«Fire đang nhập văn bản...»

«Fire đang xoá văn bản...»

Fire: [ Không cần cảm ơn. ]

Phó Chước nhàn nhạt cười, làm sao bây giờ đây, anh vẫn muốn tính toán với cô.

Thẩm Thư Dư đang định cùng đối phương thương lượng thời gian lấy lại móc khoá thì vừa vặn màn hình điện thoại hiện đến cuộc gọi nhấp nháy, là Thẩm Quế Vân.

Mẹ con hai người quan hệ rất tốt, cơ hồ cách hai, ba ngày đều phải gọi điện thoại một lần, đặc biệt hôm nay còn là ngày Thẩm Thư Dư nhảy mở màn cho buổi lễ kỉ niệm nữa.

Điện thoại thông qua, Thẩm Quế Vân liền hỏi Thẩm Thư Dư hôm nay biểu diễn thế nào, "Thư nhi, hôm nay nhảy có khẩn trương không con?"

Thẩm Thư Dư trước nay chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cô trả lời: "Có chút khẩn trương ạ, nhưng hết thảy đều không có vấn đề."

"Vậy thì tốt rồi, nhưng con không thể kiêu ngạo biết không. Lần này kỷ niệm ngày thành lập trường con là sinh viên năm nhất lại đảm nhiệm múa dẫn đầu, kỳ thật cũng không phải là khẳng định năng lực của con đâu."

Thẩm Thư Dư nghe vậy phản bác: "Mẹ, hiệu trưởng còn tán thưởng con nữa, thầy dạy nhảy còn đề cử con tham gia đội Cổ điển đàn vũ đạo cơ."

"Phải không?" Thẩm Quế Văn cười nói, " Mẹ lại cảm giác được trong giọng nói con có điểm đắc ý đó nha? Thư nhi, nhớ lấy, không thể kiêu ngạo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!