Chương 3: Liêm sỉ

Mưa vừa tạnh, không khí rất ẩm ướt.

Thái độ của Thẩm Thư Dư đối với anh khó chịu cũng phải, nhưng không tới mức nói ra những lời không lịch sự.

Cô không thích những người hung hăng. Nếu anh đã nhận ra sai lầm của mình thì cô cũng chẳng cần phải so đo tính toán.

Phó Chước xoay người sang, cất tiếng: "Xin lỗi nhé. Cần tôi giúp gì không?"

Anh thấy váy của cô ướt sũng. Chất liệu của vải voan sẽ bám vào cơ thể khi bị ướt, vì vậy chắc hẳn cô rất khó chịu.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Phó Chước trở nên thanh lịch như vậy từ lúc nào thế?

Nếu đàn anh em của anh ở hiện trường lúc này, tất cả mọi người đều sẽ choáng váng cho mà xem. Phó Chước chắc chắn là uống nhầm thuốc rồi.

Tuy nhiên, Thẩm Thư Dư thực sự đủ thảm, chỉ sau một giờ cô bị tạt nước sơn, chẳng biết ai đó đã nhân cơ hội chụp hình lại, tung tin làm cô nổi ầm ầm trên diễn đàn trường. Vừa rồi Phương Kỳ gửi bức ảnh cô bị dính sơn qua, chính cô cũng không dám nhìn thẳng vào bức hình. Nhiều người đã bày tỏ lời chào "thân thiện" với Thẩm Thư Dư, thế nên bây giờ cô phải đeo mặt nạ để tránh những "sự quan tâm" rắc rối và không cần thiết.

Lúc này Thẩm Thư Dư nhận được điện thoại của giáo viên dạy múa, đồ cũng chưa kịp đổi, cô chuẩn bị tới đó một chuyến.

Cô gái đổ sơn lên người cô đang ở văn phòng.

Thẩm Thư Dư lắc đầu với Phó Chước và nói: "Cảm ơn, không cần, tôi sẽ đến văn phòng phía trước bây giờ. Không làm phiền anh đâu."

Phó Chước nhìn theo hướng cô nói, trước mặt là văn phòng Nhân văn và Nghệ thuật.

Nhưng lúc này anh chỉ hận không thể xé cái khẩu trang kia xuống, nhìn xem khuôn mặt cô trông thế nào.

Anh muốn biết cô gái có giọng nói ngọt ngào này trông ra sao. Thật sự là rất muốn!

Dư Tiểu Phong từ xa xa nhìn thấy chiếc xe của Phó Chước.

Sành điệu và sang trọng, ngoài Phó Chước ra thì còn ai nữa? Trong trường học tự xưng là phú nhị đại rất nhiều, nhưng sợ rằng chỉ có số ít người có thể so sánh được với Phó Chước.

Khuôn viên trường là một đường thẳng kéo dài, mặt nước còn đọng lại phản chiếu hình ảnh cao ráo của anh.

Khoan đã... chuyện gì thế kia? Cậu ta lái xe làm văng nước trúng người ta rồi à?

Dư Tiểu Phong cùng với anh em nhìn thấy rõ ràng tình cảnh lúc này.

" Chậc, Phó gia hôm nay chơi hăng nhỉ. Vui không?"

Lúc đến gần, Dư Tiểu Phong thấy anh đứng kế bên Thẩm Thư Dư. Hưng phấn nhịn không được hét lên: "Á à, cậu đang đùa giỡn tiểu muội muội nhà ai đấy?"

Thẩm Thư Dư và Phó Chước nghe vậy cùng nhau quay đầu lại.

Phó Chước thấy Dư Tiểu Phong nhưng sắc mặt cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, anh nhàn nhạt mở miệng: "Cậu ở đây làm gì?"

Dư Tiểu Phong xua xua tay, nói: "Đừng nói nữa, lễ mừng cái gì a, toàn mấy em nhan sắc không đẹp lắm, chẳng bằng ở đây xem tiểu muội muội xinh xắn đáng yêu này đâu."

Theo sau Dư Tiểu Phong còn có mấy nam sinh, thấy Phó Chước thì nhất trí cất tiếng chào: "Phó Gia!"

Lúc này Thẩm Thư Dư không thể không nghiêng đầu nhìn qua, anh trẻ như vậy mà đã là gia gia của bốn người rồi à??*:))

(*) Ý nói Phó Chước còn trẻ mà đã có cháu rồi đó.:))

Các nam sinh trước mặt cô rất cao, cô phải ngẩng đầu nhìn lên.

Trên thực tế, Thẩm Thư Dư không quá thấp, chiều cao một mét sáu lăm được coi là hiếm ở miền Nam. Tuy nhiên, sau khi vào đại học, Thẩm Thư Dư mới biết rằng núi cao còn có núi cao hơn. Người ta nói các cô gái ở phía bắc còn cao hơn hẳn một mét bảy. Chẳng hạn như Chu Giai Đình, người cùng phòng với cô, là một mét bảy mươi ba.

Ngoài cao lớn ra, những sinh viên đứng trước mặt cô bây giờ còn rất nam tính. Khi một người xuống xe, Thẩm Thư Dư còn cảm thấy hơi sợ hãi trong phút chốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!