Thẩm Thư Dư biết nói chuyện không hợp với Phó Chước, sau đó cô không trả lời tin nhắn của anh nữa.
Lịch học buổi chiều ngược lại khá thoải mái, là lớp "Giới thiệu về tư tưởng Mao Trạch Đông và hệ thống lý luận về chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc", các sinh viên gọi tắt là lớp "Mao hệ".
Đây là môn học chung bắt buộc, cho nên được dạy trong phòng học rất lớn, hơn nữa là hai lớp cùng học.
Đi học ở lớp học chung không có chỗ ngồi cố định, nhưng mọi người đều rất ăn ý chọn mấy dãy ghế cuối cùng.
Khi Thẩm Thư Dư và Phương Giác đến nơi thì đã có bạn học chiếm chỗ ngồi của hai cô, cũng là vị trí ở gần cuối.
Tiết học này đối với các lớp khác mà nói cũng không cần lắng nghe nghiêm túc, không tập trung cũng là chuyện thường.
Ban đầu Thẩm Thư Dư còn có thể ngồi vị trí đằng trước, nhưng sau khi bị thầy giáo kêu đứng dậy trả lời mấy câu hỏi thì cô vẫn lựa chọn ngồi phía sau.
Mỗi lần đến lớp này, Thẩm Thư Dư cũng không tính là đặc biệt tự tại, bởi vì lớp học cùng là sản xuất hoạt hình, gần như đều là nam sinh.
Nam sinh lớp hoạt hình gặp được nữ sinh lớp vũ đạo, cả đám như là con cóc gặp được thiên nga, mỗi lần đi học đều mang theo đôi mắt sáng ngời đánh giá.
Không phải khoa tay múa chân với nữ sinh này thì là ghét nữ sinh kia trang điểm quá đậm.
Thẩm Thư Dư bị đeo vương miện hoa khôi đương nhiên bị quan sát không ít.
Mặc dù học kỳ này đã qua một nửa, vẫn còn có vài nam sinh khi nhìn thấy cô liền trở nên "xao động".
Sự xao động này đại khái là có một nam sinh thích Thẩm Thư Dư, sau đó bị nam sinh khác trêu ghẹo đi tỏ tình.
Học kỳ này Thẩm Thư Dư nhận được không ít tin nhắn tỏ tình, trực tiếp đưa thư tình tặng hoa cũng có, nhưng hai tháng trôi qua, có lẽ vì biết cô là đóa hoa lạnh lùng xa cách, hoặc là không dám tiếp cận, cho nên người theo đuổi dần dần ít đi.
Dù sao có rất nhiều cô gái đẹp, giống như Thẩm Thư Dư, phần lớn thời điểm đều được xưng là vậy qua cái nhìn đầu tiên nhưng nhìn lâu cũng thấy thế thôi, dần dà thật sự hơi "nhạt nhẽo".
Buổi trưa Thẩm Thư Dư vội vàng làm bài tập môn toán cho nên không ngủ trưa, lúc này cô ngồi cạnh cửa sổ được ánh nắng chiếu rọi dần dần buồn ngủ.
Thầy giáo môn "Mao hệ" này lúc dạy học phần lớn đều đọc theo PPT, sau khi đọc xong một đoạn dài bấm sang trang tiếp theo vẫn đọc nữa, các sinh viên đều nói đùa đây là lớp niệm kinh.
Thẩm Thư Dư vốn buồn ngủ, hơn nữa lớp học không thú vị, cô cảm thấy âm thanh của thầy giáo giống như đang hát ru.
Cô véo mình ép mình tỉnh táo một tí, nhưng mí mắt thật sự không mở ra được, cuối cùng cô bảo Phương Giác ở bên cạnh véo mình.
Phương pháp xua tan cơn buồn ngủ của Phương Giác là ăn gì đó, cô bạn đưa qua một viên kẹo cao su cho Thẩm Thư Dư, nói: "Nhai một chút sẽ không buồn ngủ."
Cái này cũng miễn cưỡng là một phương pháp để Thẩm Thư Dư gắng gượng chống đỡ tiết học này.
Bởi vì là hai tiết liên tục, cho nên vào lúc nghỉ ngơi giữa giờ Thẩm Thư Dư liền nằm sấp ngủ trên bàn.
Trước khi ngủ cô còn dặn Phương Giác sau khi vào học thì đánh thức cô.
Nhưng sau khi vào học, Phương Giác thấy Thẩm Thư Dư ngủ ngon như vậy đột nhiên có chút không đành lòng gọi cô dậy.
Dù sao Phương Giác cũng cảm thấy tiết học này không phải đặc biệt quan trọng, cũng có rất nhiều bạn học nằm ngủ lộ liễu, thế là cô không gọi Thẩm Thư Dư.
Nhưng chuyện này lại không đúng lúc.
Thầy giáo tiết này cũng không biết tại sao dạy được một nửa thì cầm microphone đi xuống.
Lúc ấy Phương Giác đang lơ đãng, đợi khi nhìn thấy thầy giáo đến gần chuẩn bị gọi tỉnh Thẩm Thư Dư thì đã muộn rồi.
Thầy giáo mỉm cười đến bên cạnh Thẩm Thư Dư gõ bàn của cô, cầm microphone nói: "Bạn học này, nếu em không muốn học lớp của tôi thì đừng tới đây nữa, tới rồi lại nằm ngủ, tôi thấy mà bực bội thay cho ba mẹ của em."
Thẩm Thư Dư bị người ta gọi tỉnh trong lúc ngủ mơ, cả người hơi hỗn độn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!