Chương 19: Nụ cười của Thẩm Thư Dư còn đẹp hơn cả ánh trăng dịu dàng ngoài ấy

Edit: Tư Phiên

===

Phó Chước nhìn thấy Thẩm Thư Dư chủ yếu là qua ảnh chụp.

Hai bức ảnh, đều trong điện thoại của Dư Tiểu Phong.

Bức đầu tiên là lúc cô ở lễ kỉ niệm ngày thành lập trường bị hất một thùng sơn màu đỏ, khi đó cô dùng cánh tay che lại nửa khuôn mặt của mình, trông chật vật không chịu nổi.

Bức thứ hai đã được mọi người lưu truyền lâu rồi, đó là lúc huấn luyện quân sự vào tháng mười, khi ấy Thẩm Thư Dư mặc đồ đồng phục, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không biết vì chuyện gì mà cười đến thoải mái, lộ ra tám cái răng trắng tinh xinh xắn.

Mặc dù Phó Chước từ đầu tới cuối chỉ thấy được đôi mắt của Thẩm Thư Dư, nhưng khi nhìn qua bức hình có khuôn mặt cô trong buổi huấn luyện quân sự đó, anh vẫn nhận ra được ngay.

Cô sinh ra đã có một đôi mắt đẹp.

Không đúng, tất cả các bộ phận trên khuôn mặt Thẩm Thư Dư đều không tìm ra chỗ xấu để người ta bắt bẻ.

Dùng ánh mắt của một người hoạ sĩ mà nhìn ngắm, ngũ quan của cô càng hoàn mĩ không khuyết điểm.

Nhưng ảnh chụp cũng là ảnh chụp, làm sao sinh động và chân thật như ngoài đời được.

Lúc này, bầu không khí dường như chậm lại, yên tĩnh vô cùng, Phó Chước còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, thậm chí anh chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.

Không hề có nửa phần khoa trương.

Anh chưa từng gặp qua người nào hợp với mình đến thế, giống như cô và anh là trời sinh một cặp vậy. Thẩm Thư Dư chỉ cần liếc mắt một cái thì anh đã bị cô hấp dẫn ngay lập tức. Thậm chí, Phó Chước còn cảm thấy mình đã từng gặp cô trong quá khứ rồi, đó là một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Phó Chước che giấu cảm xúc mừng rỡ cùng kích động sâu trong lòng, chỉ vì một ánh nhìn của Thẩm Thư Dư mà thôi.

Advertisement / Quảng cáo

Mặc dù trong tương lai có rất nhiều chuyện để nhớ lại, nhưng Phó Chước đều không thể quên cảm xúc ngay giây phút này, ngày hôm ấy anh chỉ tản bộ nhàn nhã đến Ngự Phủ, lại vô tình đâm trúng cô. Trên người Thẩm Thư Dư mang một mùi hương nhàn nhạt, biểu tình ảo não trên khuôn mặt trắng nõn... hết thảy đều in sâu trong đôi mắt anh.

Mà Thẩm Thư Dư đối với Phó Chước vẫn là bộ dáng kháng cự cùng xa cách.

Trên mặt cô chợt lóe qua tia kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau một bước, lại không nghĩ tới có một người phục vụ cầm khay lướt ngang qua, ngay lúc hai người sắp va vào nhau thì Phó Chước duỗi tay kéo cô một cái.

Thẩm Thư Dư cúi đầu nói cảm ơn anh, giật lại cánh tay rồi định kéo Phương Kỳ rời đi.

Phó Chước đứng sừng sững ở đó, cất miệng hỏi Thẩm Thư Dư: "Không đi vào à?"

Thẩm Thư Dư lắc đầu, "Thật ngại quá, nhờ anh gửi lời tới Dư Tiểu Phong giúp tôi, tối nay tôi cùng Phương Kỳ không thể ăn bữa cơm này được rồi."

Phó Chước nhíu mày, "Tại sao?"

Dường như lúc Phó Chước vừa mới hỏi xong, Chu Giai Đình đứng sau lưng anh lập tức lên tiếng: "Tại sao ư? Bởi vì có người ăn trộm đồ xong liền muốn chuồn đi chứ sao."

Phó Chước nghe vậy nghiêng đầu, nhìn cô gái không biết từ đâu chui ra sau lưng mình.

Thẩm Thư Dư vẻ mặt đề phòng nhìn Chu Giai Đình.

Phương Kỳ đứng kế bên vẫn mang biểu tình mờ mịt chưa hiểu gì cả. Vừa vặn một cái, Dư Tiểu Phong từ trong phòng bao đi ra liền bắt gặp một màn kịch này.

Anh ta không sợ thêm dầu vào lửa, háo hức mở miệng: "Làm sao vậy? Đây là..."

Chu Giai Đình đang muốn nói tiếp thì Thẩm Thư Dư đã cướp lời cô ta: "Chu Giai Đình, sự tình chưa rõ ràng thì đừng có mà ăn nói lung tung, đừng ở trước mặt học trưởng mà làm xấu mặt chính mình."

Phó Chước nhìn Thẩm Thư Dư, liếc mắt một cái liền hiểu ra vấn đề giữa hai người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!