Edit: Tư Phiên
===
Có câu vô công bất thụ lộc, Thẩm Thư Dư vốn dĩ không muốn nhận, nhưng cô lại thực lòng thích món trang sức tinh xảo này.
Bộ truyện tranh《 Phúc Tinh A mới 》Thẩm Thư Dư thích đến mức nào thì khỏi phải nói, lúc Phó Chước đặt nó vào lòng bàn tay cô thì cô theo bản năng xoa xoa vài cái, đúng là cảm giác mềm mại như trong tưởng tượng của Thẩm Thư Dư, lông món đồ này như mát xa vậy, làm cho người ta yêu thích vô cùng.
Sờ được một lúc, cô nhắm mắt cắn răng đưa cho Phó Chước: " Tôi không cần, cảm ơn ý tốt của anh."
Phó Chước không nhận lại, anh một tay vịn thành ghế, một tay đặt trong túi, ra vẻ đại thiếu gia rộng rãi.
Chỉ là anh không ngờ rằng, cô sẽ thích đồ vật này.
Cô là người hâm mộ của《 Phúc Tinh A mới 》 sao?
Nghĩ
như vậy, Phó Chước trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.
Nhưng Thẩm Thư Dư thật sự không muốn nhận, vô duyên cớ vô cớ nhận đồ của anh thì chỉ sợ sau này càng dây dưa không rõ.
Cô giơ bàn tay giữa không trung một lúc lâu anh cũng không nhúc nhích, vì vậy đem đồ trang sức bỏ ngược vào túi áo của anh.
Phó Chước cũng không nghĩ tới cô sẽ có hành động to gan như vậy, theo bản năng đè tay cô lại.
Lúc Thẩm Thư Dư cảm thấy nguy hiểm thì đã muộn, Phó Chước nắm chặt tay cô không buông.
"Anh buông tay!" Xe buýt người nhiều, Thẩm Thư Dư đè thấp giọng mà nói.
Phó Chước nhếch môi cười, "Do em duỗi tay lại đây mà."
Sao anh có thể buông ra dễ dàng như vậy.
Thẩm Thư Dư vẻ mặt tức giận, bất đắc dĩ, "Anh lại chơi xấu!"
"Tôi chơi xấu lúc nào?" Phó Chước mở miệng tự thanh minh.
Đây đang là hoàn cảnh đưa dê vào miệng cọp.
Bọn họ cứ như thế "Cãi nhau ầm ĩ", trong xe ai cũng tự nhiên mặc định hai người là một đôi tình lữ đang mắng yêu nhau. Chàng trai bộ dáng tuấn tú, cô gái tuy rằng mang khẩu trang, nhưng dáng người này khẳng định cũng là một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.
Quả nhiên tuấn nam mỹ nữ đứng kế nhau mới là đẹp mắt nhất.
Nhưng mà bắt được cánh tay nho nhỏ của cô Phó Chước mới phát hiện tay cô lạnh băng như ngâm trong nước đá.
"Em lạnh lắm à?" Anh nâng mi hỏi cô.
Thẩm Thư Dư vẫn còn nghẹn đỏ mặt đang vùng vẫy tránh thoát, cô cắn răng nói: "Lạnh gì chứ, tôi nóng muốn chết."
Phó Chước nhìn đôi mắt long lanh của cô, đột nhiên rất muốn kéo khẩu trang xuống nhìn một cái.
Nhưng ngẫm lại vẫn từ bỏ, nếu không cô lại càng chán ghét mình.
"Em đã đỡ cảm chưa?" Anh lại hỏi.
Thẩm Thư Dư nhận mệnh mà ngừng giãy giụa, vì cô từ túi áo ấm áp của anh sờ thấy móc khoá tiểu hùng của mình.
Nói đến cảm mạo, Thẩm Thư Dư ngẩng đầu nhìn anh: "Tối hôm qua thuốc trị cảm bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!