Chương 31: (Vô Đề)

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sau kỳ nghỉ năm mới, các đội tuyển lại nhanh chóng bước vào giai đoạn huấn luyện căng thẳng.

Các tuyển thủ của Bắc Mục vẫn tiếp tục luyện tập ở máy chủ Hàn Quốc. Mục tiêu quan trọng nhất hiện tại là rèn luyện khả năng phối hợp trong các trận giao tranh tổng.

Chớp mắt đã đến giữa tháng 1, Chúc Thanh công bố một tin tức:

"Tết năm nay là ngày 19 tháng 1, chúng ta sẽ bắt đầu nghỉ từ ngày 17, nghỉ 10 ngày, ngày 27 quay lại căn cứ. Mọi người có ý kiến gì không?"

Mọi năm kỳ nghỉ Tết thường kéo dài 15 ngày, năm nay rút ngắn còn 10 ngày. Mọi người nhìn nhau một cái, Trần Bắc Hà với vai trò đội trưởng liền lên tiếng trước: "Em không ý kiến. Mọi người còn phải tiếp tục nâng cao trình độ, nghỉ ngắn một chút rồi quay lại sớm cũng tốt."

Sở Tinh Lam nói: "Tôi cũng không vấn đề."

Những người khác cũng gật đầu đồng ý: "10 ngày là đủ để về nhà ăn Tết rồi."

Chúc Thanh nói: "Vậy thì quyết định thế nhé. Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, khi quay lại sẽ bắt đầu tập luyện lại."

Các tuyển thủ bắt đầu đặt vé máy bay về quê. Trần Bắc Hà là người gốc thành phố Tinh, không cần mua vé, ngày 17 chỉ cần gọi xe về nhà là được.

Sáng hôm đó, Trần Bắc Hà dậy sớm, thu dọn hành lý đơn giản rồi lấy điện thoại ra đặt xe.

Sở Tinh Lam từ trong phòng ngủ bước ra hỏi: "Bắc Bắc, cậu đặt xe chưa? Có thể cho tôi đi cùng không?"

Trần Bắc Hà hơi khựng lại: "Nhà tôi không tiện đường ra sân bay, cậu tự đặt một chuyến riêng đi."

Sở Tinh Lam giải thích: "Năm nay tôi không về Thủ Đô đón Tết mà đến nhà bà nội ở trung tâm thành phố Tinh. Ông bà tôi không phải sống trong cùng khu dân cư với nhà cậu sao? Mình đi chung một chuyến cho tiết kiệm."

Trần Bắc Hà hỏi: "Vậy bố mẹ cậu cũng đến thành phố Tinh ăn Tết à?"

Sở Tinh Lam mỉm cười: "Bố mẹ tôi Tết này phải trực ở bệnh viện, không lo cho tôi được nên tôi phải tự đi ăn cơm tất niên. Không còn cách nào khác, đành về nhà ông bà vậy."

Trần Bắc Hà: "…Ồ, vậy cũng được."

Dù sao cũng đến nhà ông bà nội, mà hai nhà lại sống tầng trên tầng dưới, cho Sở Tinh Lan đi cùng cũng tiện.

Sở Tinh Lam nhiệt tình giúp Trần Bắc Hà mang hành lý. Cả hai đều không mang nhiều đồ, mỗi người một chiếc ba lô đen trắng, chính là ba lô đội phát cho. Hôm nay trùng hợp lại mặc chiếc áo len giống nhau từng mua, từ đầu đến chân cứ như là đồ đôi.

Xe đón dừng trước cổng căn cứ Bắc Mục, hai người cùng nhau ngồi vào hàng ghế sau.

Màn hình điều khiển của khoang lái bật sáng, vang lên giọng nói máy móc dịu dàng: "Xin chào, số đuôi 6676 Trần tiên sinh, điểm đến: Tiểu khu hoa viên Thanh Đường, đã chọn tuyến đường tối ưu, toàn hành trình khoảng 55 phút, xin vui lòng thắt dây an toàn."

Trong những năm gần đây, khoa học công nghệ phát triển nhanh chóng, xe không người lái đã phổ biến toàn diện. Sau khi xác nhận thông tin hành khách, xe liền ổn định lên đường cao tốc khu vực.

Sở Tinh Lan nhìn những tòa nhà cao tầng lùi dần qua cửa sổ, cảm khái nói: "Tôi đã rời Thành phố Tinh bốn năm rồi, nơi này thay đổi lớn thật."

Trần Bắc Hà: "Ừ, khu này mới phát triển hai năm gần đây."

Sở Tinh Lan nhẹ giọng nói: "Thật ra, lúc tôi chuyển trường hồi cấp hai, tôi rất không nỡ."

Trần Bắc Hà nghi hoặc nhìn anh: "Có gì mà không nỡ? Ba mẹ cậu được điều sang Thủ Đô làm việc, cậu cũng học trường Thủ Đô, trình độ dạy học ở thủ đô mạnh hơn Thành phố Tinh nhiều mà?"

Sở Tinh Lan: "Nhưng mà, môi trường bên đó rất lạ lẫm, tôi phải thích nghi lại từ đầu. Không giống ở đây, có thầy cô quen thuộc, bạn học còn có… bạn bè…"

Trần Bắc Hà gật đầu: "Cũng đúng, thích nghi lại rất phiền."

Sở Tinh Lan: "Sau khi tôi chuyển tới Thủ Đô không lâu thì phân hoá thành Alpha."

Trần Bắc Hà nhướng mày: "Cậu không cần nhấn mạnh đâu. Hồi đó cậu lập tức nói với tôi để khoe còn gì? Có gì hay ho đâu? Phân hóa sớm chỉ chứng minh cậu dậy thì sớm thôi"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!