Từ đầu đến cuối, họ đã giúp tôi rất nhiều, và chưa từng có ác ý với tôi.
[Quay lại vấn đề chính, cô định chia sẻ tin tức với người ở điểm sinh hoạt thanh niên trí thức sao? Nhưng nếu có người đi báo cáo thì sao?]
[Đúng vậy đúng vậy, lỡ như có người đem chia sẻ với Lương Khang An và Lương Nguyệt Như thì sao? Như vậy chẳng phải thiệt rồi à!]
[Đúng đúng!
Thôi thì vẫn nên ổn trọng một chút, tự làm nữ chính lớn đi!]
"Chính quyền chỉ tồn tại trong tầm b.ắ. n của đại bác, và danh dự chỉ đứng vững trên đỉnh lưỡi lê. Các bạn vừa nói đó thôi."
Đang sống trong thời đại này, tôi cảm nhận rõ ràng nỗi bất hạnh do chiến tranh mang lại, và cũng cảm thấy vô cùng mơ hồ về tất cả những gì sẽ đến trong tương lai.
Nhưng may mắn thay, đây là một dân tộc đầy sức sống và kiên cường — tất cả sự hoang mang và bất lực đều từng được thay thế bằng nỗ lực.
Có lẽ quyết định của tôi sẽ khiến tôi đánh mất cơ hội trở thành nữ chính lớn.
Nhưng nếu chỉ vì quyết định của tôi, mà đất nước có thể có thêm được một người tài, dù chỉ là một người thôi thì sao?
Nếu như, chính người đó lại là người có thể toả sáng trong một lĩnh vực nào đó thì sao?
Đã biết rằng tương lai đất nước sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ phục hưng — vậy thì tôi còn sợ gì mà không dám đánh cược?
[Làm đi! Tôi ủng hộ cô!]
[Hu hu hu, đột nhiên thấy m.á. u lửa quá đi mất!]
[Mới thử chút rồi, đem thành quả hiện tại đưa về quá khứ hình như không khả thi.]
[Bạn bên trên siêu có hành động! Tôi cũng từng thử, thành quả vượt thời đại thì không được, nhưng giúp nữ chính tìm tài liệu và đáp án có sẵn ở thời đó thì hoàn toàn ổn.]
[Trọng sinh rồi, tôi vào truyện làm Tiểu Hầu đi tìm đề nhé? Thú vị quá, cho tôi tham gia với!]
Dân tộc có lịch sử hàng ngàn năm này, chưa từng dựa vào một thế hệ đơn độc nào để phát triển.
Bất kể là ở thời đại nào, chúng ta đều là một phần của thế hệ đang cố gắng không ngừng nghỉ.
Có gan dám đánh cược, dám liều, mới có tương lai!
"Vậy thì, nhờ các bạn cả rồi."
07
Khi tôi mang những tài liệu cùng với phần kiến thức mà mình tự tổng kết trong thời gian qua bày ra trước mặt mọi người, Triệu Phương và những người khác đều sững sờ.
Kỳ thi đại học được khôi phục.
Chỉ nghe thôi cũng giống như một giấc mơ.
"Đây… đây là thật sao?"
Giọng của Triệu Phương khàn khàn, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Là thật.
Tôi gật đầu:
"Nếu các cậu tin tôi, chúng ta cùng học, cùng cố gắng. Nếu không tin, xin hãy đừng nói ra ngoài, được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!