Chương 4: (Vô Đề)

Lương Khang An hoảng hốt. 

Anh ta lập tức túm chặt lấy tay tôi, lực mạnh đến mức như muốn bóp gãy cổ tay tôi vậy. 

"Tịnh Tuyết, em đừng đùa nữa, Nguyệt Như chẳng qua là thấy không khỏe, nghỉ một lát thôi."Chẳng phải em đã hứa sẽ giúp nó làm việc rồi sao? Giờ sao lại nuốt lời chứ?" 

Những ánh mắt nghi ngờ bắt đầu đổ dồn về phía tôi, ngay cả người ghi điểm cũng nhìn tôi với vẻ bối rối. 

Huống hồ trước giờ phần việc của Lương Nguyệt Như đều do tôi làm thay, Lương Khang An nói vậy, người khác dễ tin là tôi đang giở tính khí. 

Nếu sáng nay những chuyện kia không xảy ra, và không có người khác chứng kiến, thì tôi thực sự đã bị anh ta đẩy thành loại người lật lọng rồi! 

Thù mới hận cũ dâng trào trong lòng, nghĩ đến nếu không nhờ những dòng chữ kia, e là cả đời này tôi sẽ phải làm trâu làm ngựa cho hai anh em họ! 

Tới c.h.ế. t cũng vẫn hối hận vì đã làm mất tài liệu, hối hận vì không thể hiếu thuận với ba mẹ! 

Trong khi bọn họ thì sống sung sướng thảnh thơi. 

Tôi dồn toàn bộ sức lực!

Một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Lương Khang An, tiếng khóc uất ức vang lên át cả âm thanh giòn tan của cái tát. 

"Lương Khang An, anh còn có lương tâm không vậy! Hai năm nay, chẳng phải vì anh nên tôi mới chăm sóc em gái anh nhiều hơn sao, anh không nhìn thấy à?" 

"Sáng nay Lương Nguyệt Như đánh tôi, buổi chiều anh lại bôi nhọ danh tiếng của tôi để che đậy cho em gái anh — tôi nợ nần gì nhà họ Lương các người sao?!" 

"Tôi rốt cuộc đã làm gì sai mà nhà họ Lương lại đối xử với tôi như thế này?!" 

Nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, tôi lao tới, vừa cào vừa cấu, hoàn toàn không chút nương tay! 

"Lương Khang An, chúng ta chia tay!" 

"Tôi khinh thường loại đàn ông như anh!"

04

Có Triệu Phương và các thanh niên trí thức ở điểm tập trung làm chứng, lời nói dối của Lương Khang An hoàn toàn không thể che đậy. 

Đừng nói là đồng ý làm thay phần việc cho Lương Nguyệt Như, ngay cả việc cô ta nói không khỏe cũng là cái cớ — Lương Nguyệt Như khỏe như bò con ấy. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Lương Nguyệt Như, hôm nay không được điểm công nào! Nếu lần sau còn dám lười biếng nói dối, sẽ bị trừ điểm công!" 

Người ghi điểm đóng sổ cái lại, khinh miệt liếc Lương Khang An hai cái: 

"Còn anh nữa! Đường đường là đàn ông mà lại đi nói dối vu oan cho nữ đồng chí, làm việc còn không bằng người ta! Nếu còn tái phạm, đến Tết sẽ hủy tư cách chia thịt lợn năm!" 

Lương Khang An từ nhỏ đã được ba mẹ và em gái cưng chiều, chưa từng phải chịu cảnh này, bị mắng mà đỏ từ đỉnh đầu tới cổ, đến cả mí mắt cũng không dám ngẩng lên. 

Ánh mắt của các nữ đồng chí xung quanh nhìn anh ta cũng trở nên phức tạp. 

Danh tiếng trong thời điểm này quan trọng thế nào, không ai hiểu rõ hơn họ. 

Đẹp trai thì sao chứ? Em gái thì lười lại xấu tính, ông anh thì dối trá lươn lẹo, đẹp mấy cũng uổng công! 

Ánh mắt Lương Khang An lạnh hẳn đi, nhìn tôi đầy thù hận, không buồn giữ thể diện nữa, lên tiếng: 

"Thịnh Tịnh Tuyết, mọi người đều nói em có quan hệ mờ ám với tên lưu manh kia, anh còn chẳng chê em, vậy mà em còn ra vẻ? Em nghĩ mình quý giá lắm sao, như thể làm từ vàng chắc?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!