Cái gì mà dụ tôi rời đi, cái gì mà trộm tài liệu, cô ta đều quên sạch, trong đầu chỉ còn một việc: trả lại hai cái tát đó.
"Chị dám đánh tôi à! Đồ đàn bà hư hỏng như chị mà cũng xứng ra tay với tôi sao? Tôi phải đánh c.h.ế. t chị mới được!"
Lương Nguyệt Như giơ tay lên cao, dùng hết sức lao vào định tát thẳng vào mặt tôi.
Thấy được vạt áo sau cánh cửa, tôi kìm lại ý định phản đòn, thuận theo lực của cô ta, hét lên một tiếng rồi ngã phịch xuống giường.
"Còn dám né à? Xem tôi có đánh c.h.ế. t chị không!"
Tất nhiên Lương Nguyệt Như cảm nhận được cú đánh hụt, càng thêm giận dữ lao về phía tôi, nhưng lần này, cổ tay cô ta bị một người túm chặt lại.
"Đều là thanh niên trí thức với nhau, sao cô có thể ra tay đánh người khác chứ!"
Người lên tiếng là Triệu Phương, phụ trách nhóm thanh niên trí thức ở điểm sinh hoạt.
Triệu Phương là người rất nhiệt tình, có trách nhiệm, lại còn khỏe mạnh, ngay cả nhiều nam thanh niên trí thức cũng không địch nổi cô ấy.
"Tôi đánh chị ta? Rõ ràng là chị ta đánh tôi trước!"
Lương Nguyệt Như không phục, hất tay Triệu Phương ra.
Triệu Phương quay đầu lại nhìn, thấy dấu chân của Lương Nguyệt Như in rõ trên chăn gối của tôi, lại tận mắt thấy cô ta vừa tát tôi một cái, lập tức đưa ra kết luận:
"Cô còn dám nói dối? Cô quá đáng quá rồi đó!"
[Hahahaha, đúng là một vị lão gia Thanh Thủy uy nghiêm!]
[Mẹ ơi mẹ ơi, vừa nhìn là biết đây chính là mẹ của con, đúng là cho cảm giác an toàn quá trời!]
02
"Mấy người cấu kết với nhau làm chuyện xấu! Hừ! Thịnh Tịnh Tuyết, chị cứ đi mà sống cả đời với tên lưu manh đó đi! Tôi sẽ nói cho anh tôi biết!"
Lương Nguyệt Như vừa nói xong liền quay người định bỏ đi, lại bị Triệu Phương tóm gọn:
"Chiều còn phải làm việc, sắp phải nấu cơm rồi, cô định đi đâu?"
"Không cần cô quản! Sẽ có người nấu cho tôi!"
Triệu Phương nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng và trách móc, bởi vì cả hai chúng tôi đều biết, người mà Lương Nguyệt Như nói chính là tôi.
Nhưng sau khi biết được hành vi vô ơn vong ân sau này của cô ta, tôi sao còn có thể tiếp tục làm con ngốc nữa chứ.
Tôi lập tức giơ ba ngón tay lên:
"Việc không phải của tôi, tôi không làm! Những việc khác cũng không giúp nữa!"
"Không làm thì không làm! Tôi cũng chẳng cần chị giúp!"
Lương Nguyệt Như tức đến nỗi như con lợn bị bắt trong dịp Tết, ngay cả Triệu Phương cũng không giữ được cô ta, để mặc cô ta lao vọt ra ngoài như một cơn gió.
"Những lời người trong thôn nói, cô đừng để tâm, chúng tôi biết cô không phải loại người đó."
Triệu Phương do dự vài phút, sau đó vỗ nhẹ vai tôi.
Tôi gật đầu, chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu, cho dù có phải lời đồn vô căn cứ hay không, ánh mắt của thiên hạ lúc nào cũng chỉ tập trung vào phụ nữ.
Lúc này những người khác trong điểm sinh hoạt thanh niên trí thức cũng đã trở về, theo phân công trước đó, ai nấu cơm thì đi nấu cơm, ai nghỉ ngơi thì đi nghỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!