Chính lúc đó, Triệu Phương nhanh như chớp nắm lấy cổ tay anh ta, kéo mạnh tôi về phía sau:
"Anh ta có dao! Anh ta muốn làm hại người khác!"
[Mẹ ơi mẹ ơi, là người mẹ đáng tin cậy nhất đến rồi đây!]
[Đồng chí Triệu Phương vừa xuất hiện đã mang theo trọn vẹn cảm giác an toàn, ai hiểu được cảm xúc này chứ!]
Lương Khang An bị giữ chặt tay, hoàn toàn không thể giãy ra. Triệu Phương xoay mạnh cổ tay anh ta, con d.a. o liền rơi xuống đất.
Tôi nhân lúc đó, nhắm thẳng phía dưới của anh ta mà đá một cú!
Gà bay trứng vỡ.
Mọi người lúc này cũng đã kịp phản ứng, tất cả cùng xông lên khống chế Lương Khang An, trong lúc hỗn loạn, không ít người thuận chân đá cho anh ta mấy cú.
"Đưa anh ta đến đồn công an đi!"
"Đúng đúng đúng! Không sai đâu! Phải đưa đến công an! Loại người này, làng mình không thể giữ lại được!"
"Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, trưởng thôn, đưa đi đi!"
Sắc mặt trưởng thôn trầm xuống, không nói gì thêm, chỉ phái người trói Lương Khang An lại mang đi.
Lương Khang An vùng vẫy giãy giụa đến cùng, trong mắt đầy vẻ không cam tâm.
"Tôi muốn tố cáo! Tôi muốn tố cáo! Các thanh niên trí thức ở điểm sinh hoạt lén lút cất giấu sách!"Bọn họ đều là người biết chuyện! Tôi muốn tố cáo bọn họ!Các người dám cô lập tôi! Vậy đưa tôi đến đồn công an đi! Đưa đi đi!!
"10 Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta. Dần dần, Lương Khang An bắt đầu nhận ra có điều gì đó không đúng."Lương Khang An, kỳ thi đại học đã được khôi phục rồi, thông báo chính thức cũng đã phát rồi."
Đúng vậy, kỳ thi đại học đã được khôi phục.
Giờ anh ta có đi tố cáo cũng chẳng có chứng cứ, cũng không có nhân chứng.
Lương Khang An bị lôi đi như một con ch. ó chết, miệng vẫn còn lẩm bẩm nói về chuyện khôi phục kỳ thi đại học.
Đừng nói là có tài liệu để ôn luyện, giờ đây đến cả cơ hội tham gia kỳ thi anh ta cũng chẳng còn.
Thậm chí, rất có thể cả tuổi thanh xuân của anh ta sẽ bị vùi lấp trong nhà giam.
Trên cánh đồng, các thanh niên trí thức ôm nhau bật khóc.
Thật sự đã khôi phục rồi.
"Thôi nào thôi nào, muốn đọc sách thì đọc, muốn thi thì thi. Nhưng mấy nhiệm vụ cần làm thì vẫn phải hoàn thành đấy nhé."
Trưởng thôn nói đôi câu, rồi dẫn theo Lương Khang An rời đi.
Dân làng lại bận rộn với công việc đồng áng, các thanh niên trí thức thì lo chuẩn bị cho kỳ thi.
Sau khi kẻ tự cho mình là phi thường như Lương Khang An bị đưa đi, chẳng còn ai để tâm tới anh ta nữa.
"Tịnh Tuyết, uống chút nước đường đi, ba mẹ tớ gửi cho đấy."
Buổi tối ở điểm sinh hoạt thanh niên trí thức, lửa vẫn còn cháy, mọi người vẫn đang tranh thủ thời gian để học bài.
Nghe nói ở những điểm sinh hoạt khác, ai cũng giấu giếm, sợ bị người khác phát hiện ra là mình có tài liệu học.
Nhưng ở điểm của chúng tôi, mọi người đã quen với việc chia sẻ — cùng nhau lén chép tài liệu, cùng nhau chia sẻ kiến thức, hỗ trợ lẫn nhau đã trở thành chuyện thường ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!