Chương 9: Trồng Hoa 08

Chu Nghi bỗng dưng có chút lúng túng, đây là lần đầu tiên anh thấy Hoa Tình khóc đau khổ đến vậy.

Đối với anh, Hoa Tình giống như một viên ngọc quý ở ngay trước mắt, rõ ràng có thể chạm vào, nhưng luôn có thứ gì đó liên tục nhắc nhở anh, khiến anh phải dựng lên hàng rào cảnh giác, không thể tiến lại gần.

Phải thừa nhận rằng, không biết từ khi nào, anh đã rung động trước cô gái mà trước kia anh từng coi như em gái này!

Nhưng anh cảm thấy mình không đủ tốt, không xứng đáng sở hữu viên ngọc quý này, sợ cô buồn, sợ cô đau lòng, vậy mà anh vẫn khiến cô buồn, khiến cô đau lòng.

Anh rốt cuộc nên làm gì mới phải?

Hoa Tình hai mắt ngấn lệ, tức giận chạy về homestay, mở cửa định lao vào ôm lấy Khúc Tiểu Mi, rồi mắng cho Chu Nghi một trận, nhưng tìm khắp phòng cũng không thấy bóng dáng Khúc Tiểu Mi đâu.

Người đi đâu rồi?

Hoa Tình lau đi nước mắt, hít hít mũi, rồi cầm lấy máy tính bảng của mình nằm lên giường, bắt đầu xem phim.

Thấy cảnh hài hước thì cười ha hả, hoàn toàn không có vẻ gì là thất tình.

Không lâu sau, ngoài cửa có người bấm chuông. Hoa Tình vội vàng chạy đến, nhìn qua lỗ cửa, khóe miệng hơi nhếch lên, quả nhiên là Chu Nghi.

Cô ho khan một tiếng, giả vờ không biết, hỏi lớn, Ai đấy?

"Hoa Tình, là anh, em quên lấy điện thoại rồi."

Lúc cô chạy khỏi nhà Chu Nghi, cô mới nhớ ra mình quên lấy điện thoại, nhưng cô lại không quay lại lấy, vừa giận, vừa cố ý đợi anh, xem anh có đến tìm cô không.

"Hoa Tình nói bây giờ cô ấy không muốn gặp anh, bảo anh ngày mai rồi đến!"

Chu Nghi nghe ra, người đang nói chuyện chính là Hoa Tình,

"Hoa Tình, xin lỗi, anh, anh lúc nãy nói nặng lời quá."

Nghe Chu Nghi xin lỗi, Hoa Tình lập tức cảm thấy vui vẻ trở lại, nhưng lại giả vờ khóc nấc nói với anh,

"Bây giờ cô ấy không muốn gặp anh, anh đi đi!"

Không nghe thấy anh trả lời, Hoa Tình lại nhìn ra ngoài qua lỗ cửa thấy anh đang cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Hoa Tình luôn cảm thấy mình là một người leo núi cô độc, dù con đường trên núi dốc đứng, nhưng cảnh sắc dọc đường vẫn rất đẹp, nên cô không hề sợ khó khăn. Tuy nhiên, khi cảm giác mình đã sắp lên tới đỉnh, bất ngờ sương mù bao phủ, khiến cô không thể nhận ra phương hướng.

Cô bỗng dưng cảm thấy hơi tức giận, vung tay chạy trở lại giường, kệ anh làm gì thì làm! Cứ để anh cũng nếm thử cảm giác đau lòng này, không thể thương xót anh!

Chu Nghi dựa lưng vào cửa, cả người như quả bóng xì hơi, lúc nãy anh không nên nói những lời đó, khiến cô buồn lòng rơi lệ, nhưng bây giờ lại cảm thấy bối rối, không nói những lời đó thì anh nên nói gì? Tình huống hiện tại, chẳng phải là điều anh muốn sao?

Đột nhiên anh nhận thấy hành động vội vã chạy đến lúc nãy thật không đúng, liền từ từ quay người rời đi.

Tầng dưới, trong khu vườn sau homestay, Khúc Tiểu Mi đang ngồi trên xích đu, bên cạnh cô là một chàng trai, chính là Vương Diễn, sinh viên cùng trường với bọn cô.

Họ vừa ăn tối xong và đang đi dạo trở về, lúc này trời đã tối.

"Đã nghỉ học mấy ngày rồi, cậu định khi nào về?"

Khúc Tiểu Mi có mái tóc ngắn mềm mại, dễ thương, tính cách hoạt bát, giọng nói lại rất quyền lực. Cô dùng hai tay nắm lấy dây xích đu, cúi đầu nhìn xuống chân mình, giả vờ hỏi bâng quơ.

Vương Diễễn đột nhiên nắm lấy dây xích đu, ánh mắt xuyên qua bóng tối rơi xuống người Khúc Tiểu Mi.

"Ngày mai hoặc ngày kia đi."

Ồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!