Hoa Tình đến nhà Chu Nghi khi anh đang rửa rau trong bếp.
Bếp nhà Chu Nghi là kiểu mở, nằm ở phía bên phải sân, bàn ăn cũng là quầy bar.
Hoa Tình ngồi xuống quầy bar, hai tay chống cằm nhìn anh.
Anh mặc tạp dề màu kaki, đứng trước bồn rửa, nước chảy xuống những quả cà chua trên lòng bàn tay anh, rồi theo những kẽ tay mà rơi xuống.
"Trên bàn có dưa hấu và thanh long đã cắt, em có thể ăn trước nhé."
Dạ. Hoa Tình ăn một miếng dưa hấu, bưng đĩa hoa quả đến bên cạnh Chu Nghi, dùng cây tăm đã dùng để xiên một miếng dưa hấu đút cho Chu Nghi.
Chu Nghi cũng không để ý, trực tiếp ăn luôn.
"Anh Chu Nghi, bây giờ anh trông giống người chồng rồi đó!"
Chu Nghi nhìn cô, cô cười hahahaha.
"Nóng à? Nóng thì có thể lấy cái quạt nhỏ ở phòng khách ra."
Anh Chu Nghi có nghe qua câu này chưa,*
"Băng cơ ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn". Em không nóng, anh Chu Nghi nóng sao?
"*Câu này nghĩa là: da trắng như ngọc, tự nhiên mát mẻ không đổ mồ hôi. Chu Nghi quay lưng lại với cô, đặt những quả cà chua đã rửa sạch lên thớt,"Nóng, em có thể đi lấy quạt giúp anh không?Dĩ nhiên rồi, hihi."
Hoa Tình biết Chu Nghi thực ra cũng không cần cái quạt này, vì bên cạnh anh đã có một cái rồi, hơn nữa trên sân thượng là một khu vườn nhỏ, nhiều cây xanh, hấp thụ nhiều nhiệt lượng, tầng dưới mát mẻ sẽ không cảm thấy nóng.
Cô đặt đĩa hoa quả xuống đi vào phòng khách bê quạt đến đặt lên bàn ăn, rồi há to miệng đối diện với những cánh quạt đang quay.
A…, hành động này hầu hết mọi người hồi nhỏ đều chơi.
"Anh Chu Nghi, anh Chu Nghi!"
Chu Nghi quay lại nhìn cô, cô cười toe toét, lại gọi tên anh một lần nữa.
Sắp ăn được rồi.
Anh cho những lát cà chua đã cắt vào chảo, rồi bê món rau đã xào ra, lấy bát đũa cho Hoa Tình.
Hoa Tình thấy anh còn lấy thêm hai bộ bát đũa, tò mò hỏi, Còn ai nữa à?
"Tô Cẩm và con trai cô ấy."
"Hả, anh không chỉ mời mỗi mình em à?" Hoa Tình hơi thất vọng, thế giới hai người của họ sắp tan rã rồi! Cô vốn tưởng tượng đến việc dùng bữa thân mật, cùng nhau đút cho nhau ăn!
"Mua nhiều rau quá, hai chúng ta cũng ăn không hết, Tô Cẩm hôm nay không nấu ăn nên tiện thể gọi họ qua cùng ăn."
Không hiểu sao, Hoa Tình cảm thấy Chu Nghi cố ý.
Chu Nghi đương nhiên biết ý nghĩ nhỏ của mình, cũng biết mình không thể chống lại cô, nên khi cô nhìn anh với vẻ mặt phồng má thì anh không dám nhìn vào mắt cô.
Canh cá vừa chín, Tô Cẩm bế con trai là tiểu Khê vào sân.
"Chú Chu Nghi! Hôm nay chúng ta ăn món ngon gì vậy?"
Tiểu Khê ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon liền buông tay mẹ ra, đôi chân ngắn nhỏ chạy rất nhanh, lập tức chạy đến quầy bar.
Đôi mắt sáng ngời bỗng phát hiện ra có người ngồi bên cạnh, nó ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên vì ngượng ngùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!