"Say rồi thì lên giường ngủ sớm đi. Ngủ một giấc, ngày mai dậy là khỏe lại thôi."
"Anh Chu Nghi, em thật sự chưa say, em còn uống được nữa. Chúng ta tiếp tục uống rượu đi?"
"Nhà anh không còn rượu."
Hả? Anh Chu Nghi, Hoa Tình lắc lắc tay anh nũng nịu,
"Chắc chắn anh đang lừa em, chúng ta cùng uống rượu đi mà."
Chu Nghi đỡ cô ngồi xuống ghế sofa,
"Em ngồi yên, anh đi rót cho em cốc nước."
Anh Chu Nghi! Hoa Tình túm lấy tay anh kéo mạnh, cả hai cùng ngã xuống ghế sofa.
Chu Nghi sợ đè lên cô, vội vàng đưa tay chống lên lưng ghế, nhưng khuôn mặt hai người lại gần nhau đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở phả vào mặt của đối phương.
Tim lúc này đập nhanh hơn, không khí cũng trở nên nóng bức.
Chu Nghi vội vàng đứng dậy, Hoa Tình túm lấy áo anh, một lần nữa kéo anh xuống, lần này cơ thể hai người áp sát vào nhau.
Hai má Hoa Tình bỗng đỏ lên như lửa đốt, bất cứ loại phấn hồng nào cũng không thể tạo ra màu sắc đẹp đến thế, bởi vì cô biết, một người đàn ông nếu không muốn thì không thể nào bị một cô gái kéo ngã xuống được.
Cô nhìn vào đôi mắt sáng như sao của anh, nghiêm túc và ngượng ngùng nói:
"Anh Chu Nghi, em thích anh, thích kiểu muốn lấy anh làm chồng ấy."
Cứ như thể uống phải rượu mật hay đang ở giữa vườn hoa, tình yêu chạm đến trái tim, ngực Chu Nghi phập phồng, yết hầu khẽ động, môi cũng trở nên khô khốc.
Hoa Tình nhận ra sự thay đổi trên cơ thể và hơi thở nóng rực của Chu Nghi, ánh mắt dừng lại trên đôi môi anh. Đôi môi anh khép hờ, như đang mời gọi nụ hôn của cô, cô ngẩng đầu lên áp môi vào.
Chu Nghi như bị điện giật, đột ngột đứng dậy, tháo chạy,
"Anh đi rót cốc nước!"
Hoa Tình vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng không cẩn thận đụng phải chân ghế sofa, ngã về phía trước, tay vội vàng bám vào chiếc tủ bên cạnh, vô tình kéo ra một chút ngăn kéo chưa được đẩy vào hoàn toàn.
A a, đau quá!
Chu Nghi nghe thấy tiếng Hoa Tình kêu lên, vội vàng quay lại đỡ cô, Đụng vào đâu thế?
Hoa Tình ngẩng đầu lên, mắt phượng ngấn lệ, vẻ mặt đầy oan ức, quả thật là bị đụng đau.
Cô giơ chân lên,
"Chỗ này, ngón chân cái, đau chết em mất, a a a!"
Ghế sofa nhà Chu Nghi có chân làm bằng gỗ chắc chắn, đụng vào đương nhiên rất đau, không giả vờ được.
Chu Nghi vội vàng đỡ cô ngồi lại lên ghế sofa, cúi người xuống kiểm tra xem cô bị thương nặng không, thấy ngón chân xinh xắn của cô hơi sưng đỏ nhưng không nghiêm trọng, anh thở phào nhẹ nhõm.
Chu Nghi nghe cô nói vậy, không nhịn được cười.
Em là anh hùng à?
"Sao em lại không phải anh hùng, dù không phải anh hùng thì em cũng là dũng sĩ chứ! Theo đuổi anh khổ sở như vậy, em dễ dàng gì đâu chứ?"
Chu Nghi nhìn vào đôi mắt ngấn lệ, bướng bỉnh lại vô cùng kiên định của cô, anh thương xót cô, lại vì cô mà lòng trở nên mềm mại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!