Chương 4: Trồng hoa 03

Trương Nguyên hát xong một bài, mọi người vỗ tay ào ào.

"Anh Chu Nghi, em hát cho anh nghe một bài nhé? Bài << Sao Sáng >> anh thích ấy."

Hoa Tình đặt đĩa trái cây lên ghế đẩu cao, không đợi Chu Nghi trả lời đã chạy đến bên Trương Nguyên, cầm lấy micro.

"Tôi cũng hát một bài, << Sao Sáng >> của Châu Kiệt Luân, trước đó bọn tớ đã tập rồi." Cô quay đầu nói với những người ở phía sau, mọi người ra hiệu OK, cô quay lại, khẽ hắng giọng.

"Để tôi hát bè cho cậu!"

Trương Nguyên ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh, vẻ mặt đắc ý, cậu thậm chí còn giơ hai tay lên đầu và vỗ tay hô lớn:

"Tiếp theo, chúng ta hãy chào đón nhân vật chính của hôm nay, Hoa Tình, lên biểu diễn << Sao Sáng >>! Wow!"

Mọi người cũng cùng hô theo, tiếng reo hò vang lên.

Chu Nghi vừa nướng xong mấy xiên thịt nướng, dừng lại nhìn cô. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Hoa Tình cười tươi như bông hồng trắng nở rộ.

Những chiếc đèn sao nho nhỏ treo lơ lửng dưới gốc cây như mưa sao băng, đẹp đẽ và lãng mạn, nhưng đó chỉ là điểm nhấn tô điểm cho cô mà thôi.

Đêm nay, người đẹp nhất chính là cô!

Trong mắt Chu Nghi, cô rất đẹp, đẹp đến nỗi anh không nỡ chạm tay vào, bất kì loài hoa nào trên thế giới này cũng cần được trồng trong môi trường phù hợp nhất mới có thể nở rộ ở vẻ đẹp hoàn hảo nhất.

Năm 12 tuổi, anh theo cha mẹ vào thành phố, 14 tuổi lại vì cha mẹ ly dị mà theo mẹ về quê. Mẹ anh qua đời vì bệnh tật khi anh học đại học, sau khi tốt nghiệp, anh chọn ở lại thành phố làm việc. Sau đó, ở tuổi 25, anh quyết định quay về quê sống một mình.

Anh bước đi trong bóng tối, dù có bao nhiêu hoa nở rộ xung quanh, tâm hồn anh vẫn nhỏ bé, yếu đuối và cô đơn, là mảnh đất không phù hợp cho bất kỳ loài hoa nào.

Anh sợ phụ lòng cô, làm cô khóc.

Hiện tại chính là tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của cô, anh càng không nên làm vấy bẩn cô, để lại những nét màu khô héo trong giai đoạn đẹp nhất đời cô.

Cậu thanh niên bên cạnh cô, cùng tuổi, năng động và tràn đầy sức sống, có cùng sở thích với cô, phối hợp hát cùng cô, sẵn sàng làm người phụ họa giúp cô, cậu ta mới là người phù hợp với cô hơn!

Bài hát được hát đến một nửa, Chu Nghi thấy Trương Nguyên ra hiệu cho chàng trai ở cửa, chàng trai đáp lại anh ta bằng một cử chỉ đã sẵn sàng.

Trên chiếc xe đẩy màu hồng trước mặt chàng trai là bánh kem, rượu sâm panh, bó hoa và quà đã được chuẩn bị sẵn.

Bỗng có một bàn tay cầm lấy đĩa trái cây trên ghế đẩu bên cạnh, Tô Cẩm ngồi xuống bên cạnh Chu Nghi, thở dài một hơi.

"Ôi, mệt chết tôi rồi, từ sáng đến giờ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi."

Vất vả rồi.

"Không dám nói vất vả, cũng là vì ông chủ kiếm được tiền để trả lương cho tôi."

"Cậu tìm cách nào đó, giảm giá cho Hoa Tình đi, đừng để em ấy tốn quá nhiều, cũng đừng quá lộ liễu."

"Ông chủ à, tiêu chuẩn của yêu cầu này khó nắm bắt quá, giảm cụ thể bao nhiêu phần trăm đây?"

"Đừng quá lộ liễu là được."

"Rất khó xử nha. Cậu con trai kia đang giành trả tiền đấy, hay là tôi cứ thu tiền của cậu ta theo giá gốc?"

Chu Nghi nhìn Hoa Tình, Hoa Tình đang nghiêng đầu cười ngọt ngào với anh, anh im lặng một lúc rồi nói: Được.

"Nhưng Hoa Tình không muốn đâu, cậu rõ ràng là để Hoa Tình mắc nợ người ta, tạo cơ hội cho họ đúng không?"

Họ khá hợp nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!