"Ba năm trước, khi anh Chu Nghi vẫn còn ở OL·Z, cô có làm qua những việc tương tự thế này không? Bịa chuyện, vu khống anh ấy làm rò rỉ bản thiết kế của công ty."
Ôn Văn cười che giấu sự hoảng loạn:
"cô có bằng chứng không?"
"Có chứ. Internet có trí nhớ mà, tìm một chút là biết Trần Đình Đình có năng khiếu thiết kế thời trang hay không, biết đâu chứng cứ cô vu khống anh Chu Nghi năm đó cũng tìm được."
Sắc mặt Ôn Văn hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ:
"Không thể nào, tôi làm rất sạch sẽ, bằng chứng duy nhất lúc đó chính mắt tôi đã thấy Chu Nghi tiêu hủy rồi."
"Tốt lắm, cô thừa nhận rồi. Giờ thì có thêm bằng chứng mới." Hoa Tình giơ chiếc điện thoại đang ghi âm lên lắc nhẹ.
Cô…! Ôn Văn giận dữ đến mức sắp phát điên, cô ta lại đang ghi âm, còn cố tình khích mình nữa chứ, mình lại bị một sinh viên đại học chơi xỏ!
Ôn Văn giơ tay định giật lấy điện thoại của Hoa Tình, Hoa Tình nhanh chóng cất điện thoại đi, rồi chỉ vào camera trong nhà hàng.
"Đừng kích động, nhà hàng cũng có camera đấy."
Thấy Ôn Văn cố kìm nén cảm xúc, Hoa Tình tiếp tục nói: "Cô thử nghĩ xem, nếu tôi đăng đoạn ghi âm này lên mạng thì sao? Ôn Văn, quản lý bộ phận thiết kế của OL·Z, uy hiếp, doạ nạt sinh viên, chắc chắn sẽ gây bão ngay lập tức, thêm cả tập đoàn Trịnh thị hay Vi Vy nữa là lên thẳng trang nhất luôn.
Chị biết thế mạnh của sinh viên đại học hiện nay là gì không? Chính là ý thức pháp luật rất cao, lại thích tung hoành trên mạng nữa.
Đừng xem thường sinh viên.Ha, chỉ dựa vào một đoạn ghi âm mà muốn đối đầu với Trịnh thị và Vi thị, ngây thơ, cô cũng ngây thơ như Chu Nghi vậy.Đúng vậy, chỉ một đoạn ghi âm này thậm chí còn không ảnh hưởng mấy đến OL·Z, nhưng ảnh hưởng đến cô thì rất lớn.
Nhưng cô không cần lo lắng, tôi và anh Chu Nghi giống nhau, chúng tôi thương hại cô, đồng cảm với cô, cũng chẳng thèm phí thời gian với loại người như cô, chỉ cần cô đừng đến quấy rầy anh Chu Nghi nữa, tôi sẽ không đăng đoạn ghi âm lên mạng.Ha, ha ha.
Chỉ là một cô gái nhỏ, còn tưởng tình yêu vĩ đại lắm sao.
"Ôn Văn nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không nói gì nữa."Cô đương nhiên không biết, bởi vì cô chưa từng có được.
"Hoa Tình không muốn để ý đến cô ta nữa, đứng dậy định đi, bỗng nhớ đến đồ ăn trên bàn mình chưa động đến tí nào."Chị phục vụ ơi, gói giúp em món này, món này, và cả món này nữa. Đừng lãng phí đồ ăn.
"Ra khỏi nhà hàng, Hoa Tình hít một hơi thật sâu, rồi cùng Khúc Tiểu Mi trở về ký túc xá."Cậu quả là siêu nhân, lúc cậu chỉ vào camera nhà hàng, tớ còn tưởng cậu đang cầu cứu tớ, suýt nữa tớ lao tới luôn rồi.
"Hoa Tình nắm chặt tay Khúc Tiểu Mi run rẩy không ngừng:"Thật ra tớ cũng sắp sợ chết khiếp rồi! Nhưng nghĩ đến việc có thể giúp anh Chu Nghi là tớ liền cắn răng chịu đựng để vượt qua.Mà cuối cùng cậu còn bảo chị phục vụ gói đồ ăn mang về nữa chứ! Tớ phục cậu luôn.Không được lãng phí đồ ăn! Hơn nữa tớ gói toàn đồ tớ thích ăn!Hoa Tình, tớ thật sự rất xúc động, cậu chính là chân ái của tớ!
"Khúc Tiểu Mi cũng nắm chặt tay Hoa Tình run rẩy không ngừng."Tớ đói chết rồi, mình ăn thôi.Đúng rồi! Nhìn ngon quá!
"Lúc này, điện thoại của Khúc Tiểu Mi reo lên, là cuộc gọi của Lý Giải. Hoa Tình nhớ đến những cuộc gọi và tin nhắn mình gửi cho Chu Nghi mà anh ấy vẫn chưa trả lời, liền lấy điện thoại ra gọi lại, nhưng Chu Nghi vẫn không nghe máy."Anh Chu Nghi đang làm gì vậy?
Không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn.
"Bên kia, Chu Nghi vừa bước ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Đông Vĩ, lấy điện thoại ra thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Hoa Tình, tim liền đập thình thịch, lập tức gọi lại cho Hoa Tình."Hoa Tình, em đang ở đâu?
Em không được đi gặp Ôn Văn, biết không? Nhanh nói cho anh biết em ở đâu, anh lập tức đến tìm em.
"Nghe giọng anh Chu Nghi run rẩy lo lắng, tim Hoa Tình ấm áp hẳn lên:"Em đã gặp rồi. Anh Chu Nghi đừng lo, em không sao, em và Khúc Tiểu Mi đi cùng nhau, giờ đang ở ký túc xá trường.
"Nghe cô nói không sao, anh vẫn không yên tâm:"Anh đến tìm em.Không cần, lát nữa em về.Anh cũng ở trong thành phố, mình gặp nhau rồi nói.Hả? Được.
"Hoa Tình cúp máy, vẻ mặt tò mò:"Sao anh Chu Nghi cũng ở trong thành phố nhỉ? Ôn Văn lại đi quấy rầy anh Chu Nghi sao?Hả, ý là sao, anh Chu Nghi cũng ở trong thành phố? Không đúng, tớ vừa gặp Ôn Văn xong, anh ấy không thể nào đi gặp cô ta được.Ừm, đúng rồi.Cậu nói với anh ấy chuyện cậu đi gặp Ôn Văn rồi à?Nói rồi.Phản ứng mạnh lắm hả?Ừm. Tớ cũng nói việc lúc nãy đi gặp Ôn Văn cho anh Lý Giải, anh ấy cũng phản ứng khá mạnh. Sao bọn họ lại sợ người đàn bà Ôn Văn đó vậy?Không phải sợ Ôn Văn, mà sợ tập đoàn Trịnh thị và Vi thị đứng sau chống lưng cho cô ta, tức là Quan Xuyên và Hoa Công.Ừ ừ. Quả thật rất đáng sợ. Chỉ nghe tên thôi đã thấy quyền lực ngút trời, bọn dân thường nhỏ bé như mình không thể tưởng tượng nổi.Còn có Trương thị nữa, ba đại gia tộc hàng đầu cả nước, cậu nghĩ Lưu Chí Viễn sao lại dám đứng chống lại Trần Đình Đình như vậy.
"Chu Nghi đến cổng trường đúng lúc gặp Lý Giải, hai người nhìn nhau mắt tròn mắt dẹt."Cậu cũng đến đây làm gì?Chuyện lớn rồi Chu Nghi, lúc nãy tôôi nói với cậu đó, Khúc Tiểu Mi và Hoa Tình lại đi gặp người đàn bà Ôn Văn đó, còn quay lén video nữa.
Người đàn bà vô lương tâm đó, vì tiền thì việc gì cũng làm, hai em ấy gan to thật, không sợ xảy ra chuyện à.Đi tìm hai người họ trước đã.Được, nhưng sao cậu đến nhanh vậy?Tôi đi gặp ông Trương một chuyến.Cậu đi gặp ông ấy làm gì?Đưa một ít tư liệu năm đó, có tư liệu này, Vi thị chắc chắn sẽ bị phân tâm, phải lo đối phó tìm mọi cách cứu Vi Vy, cũng không thể cạnh tranh với Trương thị dự án lớn đó nữa.Tư liệu năm đó cậu lại còn giữ?
Sao không đưa ra sớm hơn?Chu Nghi im lặng.Tớ hiểu rồi, dù cậu đã tuyệt giao với ông ấy rồi, nhưng vẫn còn chút tình cảm cha con. Tư liệu về Vi thị chắc chắn ít nhiều liên quan đến Trịnh thị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!