Chương 30: Tỉa cành 01

Ngày hôm sau khi trở lại trường, Hoa Tình bắt đầu cùng Khúc Tiểu Mi vẽ bản thiết kế trong lớp học.

Khoảng giữa trưa, Trương Nguyên bất ngờ xuất hiện ở cửa lớp,

"Hoa Tình, cậu về rồi."

Hoa Tình sững sờ,

"Trương Nguyên, cậu sao lại đến đây?"

"Tôi, tôi đến tìm cậu."

Hoa Tình ngồi xuống chỗ của mình, cầm bút lên chuẩn bị vẽ.

Khúc Tiểu Mi đứng bên cạnh Hoa Tình, chắn trước mặt Trương Nguyên ngăn cậu ta lại gần.

Trương Nguyên quay người lại nhìn Hoa Tình,

"Tôi đến là muốn giải thích với cậu, Tôi và Trần Đình Đình không hề ở bên nhau, chúng tôi thực sự không giống như những gì người ta đồn đại đâu, chúng tôi không phải là người yêu của nhau."

"Hừ, hai người nửa đêm không về nhà lại còn chối đây đẩy đó? Trương Nguyên, cậu nói các cậu chia tay bây giờ cũng được, nhưng đã làm mà không chịu nhận thì là vấn đề phẩm chất rồi đấy!"

"Khúc Tiểu Mi, cậu nói chuyện có thể đừng khó nghe như vậy được không? Cái gì mà đã làm mà không chịu nhận, tôi đâu có làm gì!"

Khúc Tiểu Mi còn định nói gì đó, Hoa Tình nắm lấy tay cô ngăn lại.

"Trương Nguyên, đó là chuyện của cậu, là chuyện của cậu và Trần Đình Đình, không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng không quan tâm."

"Hoa Tình, tôi thật sự không có làm gì với Trần Đình Đình cả, cậu phải tin tôi!"

"Tôi vừa nói xong, cậu vẫn chưa hiểu sao? Được rồi, tôi tin cậu, tin là cậu và Trần Đình Đình không có gì, nhưng điều đó có nghĩa lý gì chứ? Giữa chúng ta là không thể được, tôi đã có bạn trai rồi."

"Cái anh chàng quê mùa vừa đi ấy à? Hoa Tình, mắt nhìn người của cậu thế nào vậy, cậu thích anh ta mà không thích tôi à? Anh ta có gì tốt? Có chỗ nào được hơn tôi chứ?"

"Quê mùa thì sao, tôi thích người quê mùa, cậu có thể vì tôi mà trở nên quê mùa được không? Cậu biết trồng rau trồng hoa không? Biết giặt giũ nấu cơm không?"

"Cái này, biết những thứ đó có ích gì chứ, bẩn thỉu, cũng chẳng tạo ra được chút giá trị nào. Như cậu nói thì anh ta cũng chỉ là một tên quê mùa lười biếng không biết làm ăn gì! Sao cậu lại thích người như vậy được?"

"Trương Nguyên, từ đây có thể thấy là chúng ta không hợp nhau. Quan điểm của chúng ta khác nhau, tam quan cũng không nhất quán. Điều này không phân biệt được đúng sai, tôi chỉ đơn giản là không thích cậu thôi."

"Hoa Tình, trước đây cậu chưa bao giờ thẳng thừng từ chối tôi như vậy, tất cả đều là vì anh ta sao?"

"Thực ra trước đây lời từ chối của tôi đều rất rõ ràng, chỉ là cậu đã hiểu lầm ý tôi mà thôi."

"Hoa Tình đã nói rõ ràng như vậy rồi, cậu còn không đi à? Chúng tôi bắt đầu vẽ rồi, cậu còn muốn ở đây làm phiền chúng tôi nữa sao?" Khúc Tiểu Mi nói.

Trương Nguyên trừng mắt nhìn Khúc Tiểu Mi, còn định nói gì đó nhưng thấy Hoa Tình cúi đầu vẽ tranh không định để ý đến cậu ta nữa, liền cảm thấy nản lòng và bị sỉ nhục, hừ một tiếng rồi quay người rời đi.

Khúc Tiểu Mi đi theo sau cậu ta, đợi cho đến khi chân cậu ta đã bước ra khỏi lớp học thì lập tức đóng cửa lại và khóa trái.

Hoa Tình nhìn cô cười,

"Cậu tức giận cái gì thế?"

"Tớ nhìn thấy cậu ta là tức rồi, tớ ghét nhất kiểu người phủ nhận giá trị của người lao động chân tay."

Ba mẹ Khúc Tiểu Mi đều là công nhân vệ sinh môi trường, cô hiểu rõ hơn ai hết sự vất vả của người lao động chân tay, đương nhiên không thể để người khác bôi nhọ.

"Không cần thiết phải tức giận với cậu ta, giữa những người có quan điểm sống khác biệt, thật khó để nói lý lẽ với nhau. Tối nay cậu đi làm thêm à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!