Chương 10: Tưới nước 01

Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ, Chu Nghi đã ra khỏi nhà chuẩn bị đến homestay đợi Hoa Tình. Vừa bước ra cửa đã gặp Khúc Tiểu Mi đến lấy điện thoại.

"Hoa Tình về thành phố rồi, cậu ấy bảo em đến lấy giúp điện thoại."

Tối qua cô ấy bảo anh hôm nay đến tìm cô, vậy mà lại đột nhiên về thành phố, là không muốn gặp anh sao?

Cô ấy về khi nào?

"Không biết, phòng dường như đã trả rồi. Ông chủ Chu, anh có thể hỏi nhân viên của anh, hoặc hỏi thẳng Hoa Tình, hai người không phải là bạn thuở nhỏ sao? Anh không có WeChat của cô ấy à? Hay anh chỉ thích trêu đùa cô ấy?"

Lời nói của Khúc Tiểu Mi thẳng thừng, chua chát, không nể nang gì cả.

Chu Nghi xấu hổ, đưa điện thoại cho Khúc Tiểu Mi: Cảm ơn.

Khúc Tiểu Mi nhìn anh thất thần rời đi, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lén, rồi quay lại cho Hoa Tình xem.

Chu Nghi về đến nhà, quả thật có vẻ thất thần, khi tưới cây thì thỉnh thoảng lại ngẩn người, đến khi hoàn hồn lại thì phát hiện ra hoa đã bị vòi phun nước làm hỏng hết.

Trùng hợp thay, buổi sáng trời vẫn nắng đẹp, chiều lại đột nhiên đổ mưa lớn, thế là toàn bộ hoa trong sân càng tàn tạ hơn.

Chu Nghi ngồi dưới mái hiên như một ông lão cô đơn, mưa rơi trên nhụy hoa, trên phiến đá xanh, trên lá chuối, còn rơi cả vào lòng anh.

Anh liên tục vuốt màn hình điện thoại, mỗi khi có tin nhắn mới đều tràn đầy hi vọng, rồi lại thất vọng tràn trề.

Từ hai năm trước, Hoa Tình hầu như mỗi ngày đều nhắn tin cho anh, dù anh vì bận rộn mà ít khi trả lời, cô vẫn kiên trì không ngừng chia sẻ cuộc sống và việc học của mình, thấy gì thú vị đều gửi cho anh, không biết nhàm cháchán.

Cô luôn vui vẻ, dường như không có bất kỳ phiền muộn nào.

Anh dần quen với việc mở WeChat lên là thấy bảy tám tin nhắn của cô chờ anh đọc, đã quen với việc cô nói chuyện không ngừng nghỉ với mình.

Anh mở ảnh đại diện WeChat của Hoa Tình định nhắn tin cho cô, nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Đột nhiên anh nghĩ ra điều gì đó, nhắn tin cho Tô Cẩm.

"Hoa Tình đã trả phòng chưa? Tôi nhớ hồi trước cô nói cô ấy đặt phòng nửa tháng."

Đã trả rồi.

Không lâu sau, bên kia lại gửi một tin nhắn:

"Sao thế? Hai người tối qua cãi nhau à?"

Ừ.

"Hoa Tình thực sự là một cô gái tốt, dù cậu là ông chủ của tôi, nhưng tôi vẫn phải nói, cậu hơi không biết điều đấy. Nếu cậu thật sự không định chấp nhận tình cảm của Hoa Tình, vậy thì tôi sẽ bảo con trai mình cố gắng một chút, để nó có thể cưới được tiểu thư nhà giàu như Hoa Tình.

Như vậy, Tiểu Khê có thể bớt vất vả  nhiều năm đấy.

Chu Nghi gửi biểu tượng mặt xấu hổ, rồi không nói gì nữa.

Bên kia lại bổ sung thêm một câu:

"Tuổi tác thực sự không phải vấn đề."

Ba ngày sau đó, Hoa Tình không gửi cho anh bất kỳ tin nhắn nào.

Chu Nghi quét dọn xong lá rụng ở khu vườn tầng hai, pha một ấm trà ngồi dưới bóng cây đọc sách, trông rất ung dung tự tại, nhưng trong lòng lại như một ông lão cô đơn.

Anh vừa đọc xong một đoạn văn liền nhìn về phía Gặp gỡ trời quang, không nhìn thấy gì mình muốn xem lại cúi đầu đọc sách tiếp. Chưa được bao lâu, lại cầm điện thoại lên mở WeChat, vẫn không có tin nhắn nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!