Chương 1: Lời mở đầu

Mùa hè năm 2008.

Trời nắng.

Nhiệt độ 33℃.

Tại một ngôi làng nhỏ cách biển không xa, một cậu bé 12 tuổi mặc áo ba lỗ trắng đội mũ rơm đứng bên cạnh sạp trái cây ven đường chờ người bán dưa hấu cân xong đưa cho cậu.

Cầm lấy nhé.

Cảm ơn chú.

Cậu bé quay đầu lại, một bé gái đứng chặn trước mặt cậu.

Cô bé mặc chiếc váy màu vàng như hoa hướng dương, ngón trỏ ngậm trong miệng, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn chằm chằm vào quả dưa hấu của cậu. Đôi môi nhỏ nhắn phúng phính bóng loáng vì nước miếng.

Cậu bé thầm nghĩ, Bẩn quá, cậu né cô rồi men theo con đường xi măng mới xây về nhà.

Cô bĩu môi đuổi theo, những khóm cúc dại nhỏ bé nở rộ ven đường, gió thổi mang theo mùi hương đặc trưng của mùa hè.

Đi được một lúc, cô bé vì không theo kịp bước chân như bay của cậu nên đã dùng giọng nói mềm mại nũng nịu cầu xin.

"Anh Chu Nghi, anh chờ em với."

Cậu đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc cô, dừng lại quay đầu nói,

"Nếu em đuổi kịp anh, anh sẽ chia cho em một nửa quả dưa hấu."

Thật không?

Cô cười một cách hồn nhiên vô tư đáp.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Cô bé năm tuổi lúc đó không biết câu nói của cậu có nghĩa là gì, nhưng biết đuổi kịp cậu thì sẽ có dưa hấu để ăn.

Cậu chạy như bay, cô bé cũng chạy theo phía sau, suốt đường nắng vàng rực rỡ, cỏ xanh mướt, hoa nở rộ.

Cậu chạy đến cửa nhà, đỡ cánh cửa, vươn cổ nhìn lại, không thấy bóng dáng của cô, cậu cười đắc ý để lộ hàm răng trắng muốt chuẩn bị đóng cửa lại, thế nhưng ngay khoảnh khắc quay lưng lại cậu bỗng ngập ngừng.

Cậu bước ra khỏi cổng đứng bên đường nhìn về phía xa, một lúc sau, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của cô.

Cô như một mặt trời đang dần mọc lên, vui vẻ tăng tốc chạy đến bên cậu.

"Anh Chu Nghi, anh đang đợi em hả?"

Không phải. Cậu bé rất mạnh miệng.

Cô nhìn cậu đầy nghi hoặc.

Cậu ngượng ngùng quay mặt đi,

"Anh sắp bổ dưa hấu rồi, em đi theo anh nhanh lên."

Dạ! Cô gật đầu mạnh mẽ.

Cậu bổ dưa hấu chia cho cô một nửa, hai người ôm dưa hấu ngồi trước tivi vừa ăn vừa xem phim hoạt hình, quạt quay đều đều bên cạnh, thổi cho người ta buồn ngủ, cô vẫn chưa ăn hết nửa quả dưa thì đã gục lên ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Cậu nhìn cô, vẻ mặt dần lộ ra vẻ khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!