Chương 8: (Vô Đề)

Cùng ngày, An Dự Hàng nhắn tin bảo tôi, anh ta phải đi Hàng Châu, không biết bao giờ về, dặn tôi rảnh thì chăm sóc Triệu Giai Linh.

Kết quả, tối hôm đó hai chúng tôi gặp nhau ở trung tâm spa.

Hai đứa nằm cạnh nhau trên hai chiếc giường.

Cô nhân viên massage vừa bấm huyệt vừa nói: "Cô gái à, cô yếu quá, bảo bạn trai tiết chế một chút."

Tôi nằm sấp không nhúc nhích, giả chết.

Cô của Triệu Gia Linh thì tỏ ra thông cảm: "Cô gái, đàn ông của cô đánh cô à? Trên m.ô.n. g còn có dấu tay…"

Triệu Gia Linh nhắm mắt giả điếc.

Massage xong, các cô nhân viên bê đồ ra ngoài.

Tôi khẽ mở một mắt, thấy Triệu Gia Linh cũng đang lén nhìn tôi.

"Sao chỗ nào cũng gặp được cô vậy!"

Tôi nhìn cô ấy, mặt mày xanh xao.

Cô ấy nhìn tôi, mặt mũi uể oải.

Cả hai cùng nở nụ cười như vừa thoát nạn.

"Cuối cùng cũng đi rồi."

Kẻ thù thành bạn.

Đấu đá bao nhiêu năm, cũng đã mệt.

Hai chúng tôi nằm trong phòng xông hơi, bắt đầu ôn lại mọi chuyện từ đầu.

Càng ôn lại, càng thấy có điều gì đó không ổn.

"Ba năm trước, Triệu Diễn Tranh nói với tôi, anh ta phải đến Hàng Châu một chuyến. Lúc đó chúng tôi vừa cãi nhau xong, anh ta nói muốn bán đứng tôi."

Triệu Gia Linh kể.

Tôi bật dậy, "Tháng Sáu?"

"Đúng."

Tôi cau mày, "Khi đó An Dự Hàng đang ở Hàng Châu."

Tôi lại suy nghĩ kỹ hơn, "Tháng Chín cùng năm, tôi cướp ba ngàn của An Dự Hàng, còn bắt anh ta đi làm ở cửa hàng tiện lợi. An Dự Hàng nói sẽ tìm người xử tôi, đến tháng Mười thì đi Trùng Khánh."

Triệu Gia Linh mặt không biểu cảm: "Tháng Mười, Triệu Diễn Tranh đang ở Trùng Khánh."

Cả hai nhìn nhau, lập tức ngửi được mùi âm mưu.

Vài phút sau, chúng tôi ngồi trong quán cà phê, mỗi người một chiếc laptop.

Triệu Gia Linh cười khẩy, "Ui, dữ dằn ghê, ra đường cũng mang theo máy tính."

"Tương tự nhau cả, không thể thua cô được."

Chúng tôi ngồi trước máy tính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!