Tới gần ngày xuất ngoại còn hai tuần, hai bên bố mẹ cũng tranh nhau để bọn họ về chỗ mình ở.
Hai người không có cách nào, ở Hứa gia một tuần rồi lại tới Tần gia.
Một ngày, Tần An Nhiên đang đứng trên ban công nhà mình cho từng viên kỷ tử vào bình thủy tinh.
Đầu kỷ tử rất lớn, viên đầy đặn, màu đỏ làm nổi bật ngón tay trắng nõn của cô.
Cô chuẩn bị mang một bình ra nước ngoài, đã nhiều năm như vậy nhiều hành động cô không còn cố chấp nữa, nhưng ngâm kỷ tử hoa cúc là thói quen vẫn không đổi.
Đang làm, cảm thấy cổ hơi chua, cô ngẩng đầu lên chuyển động chút.
Bỗng dưng, thấy hành lang trước mắt giữa ánh sáng mùa hè vẫn giống như trước.
Trong thoáng chốc trở lại sáng sớm lớp mười đó, thiếu niên kia đem ăn kem giữa mùa thu đông gió lạnh đang đi ngang qua từ trước mặt.
Anh kiêu ngại lại làm người khác ghét, nhưng cũng sẽ hỏi cô có muốn ăn kem không.
Cô ghét và không thích, nhưng cũng sẽ nhắc anh ăn lạnh không tốt với dạ dày.
Bỗng nhiên, động tác trên tay cô dừng lại, đầu ngón tay đang cầm kỷ tử bóp một cái.
Hành động của anh, bây giờ đã rất dễ hiểu rồi.
Nhưng, từ nhỏ đến lớn tại sao cô lại quan tâm anh như vậy ?
Tần An Nhiên còn nhớ ngày đầu tiên cô và Hứa Giác biết nhau, cũng là ngày đầu tiên bọn họ ngồi cùng bàn nhau.
Khi đó đầu Hứa Giác không cao, nhưng tính cách lại dường như cao hơn trời.
Người anh gầy gò, mang theo cặp một cách lỏng lẻo.
Chuyện đầu tiên lúc ngồi vào chỗ ngồi là cầm một cái thước kẻ một đường thật dài ở chính giữa bàn.
" Tôi không thích gần nữ sinh, cậu không được qua vạch kẻ.
"Hứa Giác vỗ thước một cái, bá đạo mà nói. Cô nhìn đường kẻ kia, vẻ coi như công bằng hợp lý, chẳng qua là tính cách thúi của đối phương khiến cô rất khó chịu." Tùy cậu.
" Cô tức giận nói một câu, quay đầu lại tiếp tục viết chữ.
Lúc học năm 2 tiểu học, bọn họ mới vừa bắt đầu học viết chữ bằng bút máy, sau mỗi tiết cô đều sẽ chăm chỉ luyện tập.
Thế nhưng ngày đó cô ra ngoài tập luyện, cô đặt bút máy trên bàn kết quả bị một học sinh nam khác trong lớp thuận tay cầm đi.
Tên học sinh nam kia vừa mập vừa trắng, nổi danh vô lý.
Cậu ta chắc chắn là cậu ta nhặt được, nếu cô không lấy lại được trong lòng sẽ rất buồn bực.
Ai ngờ, sau khi Hứa Giác biết vậy mà lại chủ động giúp cô lấy về.
Trên đường đi tìm học sinh nam kia, cô nhút nhát đi theo sau lưng Hứa Giác, trên đường đều nói lải nhải :
"Nếu như cậu ta bảo làm sao để chứng minh cái bút máy kia là của tôi, cậu có thể nói chỗ nắp bút hơi tróc sơn, đó là do tôi cắn đầu bút. Còn nữa, kẹp bút hơi cong, bởi vì có lần vô tình rơi xuống đất bị mẻ. Còn có nữa, vặn bộ phận phía sau ra, chỗ hút mực hơi uốn. Nhưng thứ này nhất định chỉ có chủ nhân bút máy mới biết ...!"
Cô nói với Hứa Giác rất nhiều chi tiết liên quan tới bút, nhưng anh không trả lời câu nào cả, toàn bộ quá trình chỉ để lại một cái ót cho cô, cũng không biết anh có nghe không.
Cô rất lo lắng, thời điểm đối chất với học sinh nam kia có thể anh gặp bất lợi vì không đưa ra lý do hay không.
Đang suy nghĩ, Hứa Giác đã dừng trước mặt nhỏ mập đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!