Sau khi tốt nghiệp, mấy ngày này chuẩn bị đi ra nước ngoài Tần An Nhiên và Hứa Giác vẫn luôn chờ ở Hiệt Tú.
Hứa gia tặng bọn họ một nhà ở trung tâm thành phố coi như quà tân hôn, nhưng thỉnh thoảng bọn họ vẫn quay lại nhà ngang.
Một ngày, bọn như thường đến nhà bà nội Hứa ăn cơm.
Dừng xe ở đầu hẻm, hai người đi tới trong hẻm.
Tháng 7 nắng gắt nóng, thời tiết nóng bức không tiêu tan.
Nhưng vừa đi vào trong hẻm, bởi vì mặt trời không chiếu tới có cảm giác mát tạt vào mắt.
Giống như một ốc đảo trên sa mạc, con hẻm cũ kỹ chật trội này cho dù đi qua bao nhiêu lần vẫn khiến Tần An Nhiên cảm thấy vui mừng nhưu cũ.
Tay cô được Hứa Giác dắt, trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn anh một cái.
Vẻ ngoài Hứa Giác đã trở nên góc cạnh rõ ràng, đường viền hàm gọn, đường nét mặt bên trơn mượt rõ ràng, từ trong ra ngoài hiện lên vẻ trầm ổn tuấn dật.
Chẳng qua là mặt mày đúng lúc lờ mờ dưới bóng tối nên vẫn còn mấy phần khí thế bướng bỉnh thời niên thiếu.
Lúc đi tới cửa cầu thang, bỗng nhiên Tần An Nhiên lên tiếng : " Hứa Giác, anh cong em lên đi.
"Hành lang yên tĩnh, giọng cô cũng rất nhẹ. Hứa Giác vừa mới bước lên bậc thang đầu, dừng bước, không hiểu quay đầu lại :" Sao đột nhiên muốn anh cõng ? "
" Từ trước giờ anh chưa từng cõng em, đại hội thể dục chân em bị chuột rút anh cũng không cõng em.
"Giọng Tần An Nhiên có chút kiêu căng, mang chút oán trách. Vẻ mặt Hứa Giác bất đắc dĩ giải thích :" Không phải lúc đó anh không biết em có cho anh bế hay không sao ? Ngộ nhớ với cái đầu này em để cho nam sinh khác cõng thì làm sao ? "
" Vậy, đi bộ lần đó em bảo anh cõng anh cũng không cõng em.
"
" Khi đó anh vừa mới hôn em, anh sợ anh cõng em, sẽ ...!" Hứa Giác dừng một chút, đổi từ ngọt ngào " Cảm xúc dâng trào.
"
" ...!" Tần An Nhiên đột nhiên khăng khăng đứng lên, một bước cũng không chịu đi lên, miệng hơi bĩu chút " Em mặc kệ, dù sao anh cũng chưa từng cõng em.
"
Hứa Giác nhìn cô vài giây, thở dài, như là không có biện pháp gì với cô trực tiếp ngồi xuống : " Lên đây đi.
"
" Hì hì.
"Tần An Nhiên thấy anh thỏa hiệp, vui vẻ tiến lên nhoài người lên lưng anh. Hứa Giác nâng bên trong đầu gối cô, đứng lên từng bước đi trên cầu thang. Đầu Tần An Nhiên tựa vào gáy anh, hai tay rũ xuống trước ngực anh. Cô khép hờ mắt, gò má mềm mại xoa xoa mái tóc lộn xộn của anh theo từng bước đi. Tóc anh ngắn dày và cứng đâm vào mặt cô hơi đau, cô dời đầu sang bên tai anh. Bỗng nhiên nghe được Hứa Giác nói một câu :" Tần An Nhiên, anh phát hiện em bây giờ ngày càng tùy hứng.
"
Tần An Nhiên không trả lời, cũng không muốn xuống.
Hứa Giác cứ cõng cô như vậy đi tới tầng hai.
Nhà cũ qua nhiều thập kỷ, bức tường loang lổ luôn có sơn trắng rơi xuống hóa thành bụi di chuyển trong không khí, rất rõ ràng dưới cột đèn chiếu sáng xuống.
Hành lang chật hẹp, chỗ rẽ có một vòi chữa cháy chiếm nhiều vị trí.
Hứa Giác làm chậm bước chân, bắt lấy mắt cá chân Tần An Nhiên thu vào bên trong, cận thẩn tránh góc rỉ sét của vòi chữa cháy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!