Chương 68: (Vô Đề)

Tần An Nhiên lúc này mới nhìn thấy Từ Uyển sau lưng Tô Dịch Văn.

Cô ấy đang ngồi ở chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mắt di chuyển giữa cô và Hứa Giác, ánh mắt phức tạp và thâm sâu.

Ấn đường Tần An Nhiên giật giật, nhưng vẫn gật đầu một cái với Tô Dịch Văn, cười để anh ấy đi làm việc trước đi.

Hôm nay là ngày vui của anh ấy, nếu anh ấy cũng quyết định mời Từ Uyển mình cũng không cần khiến người ta ấm ức.

Hai người ngồi xuống chỗ bên cạnh Từ Uyển.

Tần An Nhiên vẫn quay đầu gật đầu báo cho cô ấy một chút, coi như là chào hỏi.

Hứa Giác thì giống như căn bản không thấy cô ấy vậy, ngồi xuống trực tiếp chuyển hướng sang bên kia, ngược lại dường như cảm thấy hứng thú hơn ít với bố trí sân khấu hôn lễ giữa đại sảnh.

Tần An Nhiên rảnh rỗi ngồi không có việc gì cũng bắt đầu nhìn xung quanh.

Trong phòng khách nhộn nhịp khách mới lui tới rất nhiều, cũng rất ồn ào náo động.

Cô để ý thấy một người đàn ông trung niên phúc hậu hơn 50 tuổi đứng ở chính giữa không ngừng chào hỏi khách xung quanh.

Cô dự đoán hẳn là bố cô dâu.

Cô nghe bên phía cô dâu là một gia đình rất có địa vị ở thành phố Hoa Quỳnh.

Lại ngồi một lúc, Tần An Nhiên đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.

Khách sạn Kim Bằng là khách sạn xa hoa đắt tiền số một số hai của thành phố Hoa Quỳnh, phòng vệ sinh cũng lắp đặt nguy nga lộng lẫy.

Bên cạnh là một hàng dài gương, phía trước đặt ghế vuông nhỏ bằng da để khách ngồi trang điểm dùng.

Sau khi Tần An Nhiên ra ngoài từ vách ngăn thì rửa tay, ngồi trên ghế vuông nhỏ lấy ra son môi chuẩn bị trang điểm chút.

Bỗng nhiên, một vách ngăn khác bị đẩy, Từ Uyển đi ra.

Cô ấy thấy Tần An Nhiên, có thể bởi không có mặt Hứa Giác nên vẻ không vui không che giấu chút nào.

Cô ấy đi tới bên cạnh bồn rửa mặt, mở vòi nước.

Trong phòng vệ sinh không có những người khác, hai người cũng không nói gì, chỉ có tiếng rào rào của tiếng nước chảy.

Từ Uyển lau tay, cũng ngồi vào một ghế vuông bên cạnh lấy hộp phấn ra, ấn vào cánh mũi hai bên mấy cái.

Cuối cùng, Tần An Nhiên lên tiếng trước hỏi ra vấn đề cô luôn muốn hỏi : " Từ Uyển, tại sao cậu phải làm như vậy ?

"Phòng vệ sinh rất lớn, tiếng của Tần An Nhiên không to lắm nhưng mơ hồ có tiếng vọng. Động tác trên tay Từ Uyển dừng vài giây, lại tiếp tục, hừ một tiếng :" Sao cậu biết là tôi ? Nữ sinh thích Hứa Giác không phải rất nhiều sao ?

"Tần An Nhiên buông son môi xuống, cách một tiếng đóng nắp lại. Cô chớp mắt nhìn, chậm rãi mở miệng :" Bởi vì số đó là một số nhỏ cậu đã đăng ký lúc tiểu học.

"Thấy cô vậy mà còn nhớ cái này, vẻ mặt Từ Uyển dường như rất bất ngờ. Tần An Nhiên nhìn chằm chằm vỏ ngoài tối của son môi kia, ánh mắt hơi mất tập trung, âm thanh nhẹ như không thể nghe thấy :" Từ Uyển, có thể cậu đã quên ban đầu chúng ta đã thân như nào.

"

Từ Uyển nghe xong lại không có ý thương xót cho Tần An Nhiên, vẻ mặt ngược lại trầm xuống : "Hóa ra là cậu nói cho Hứa Giác.

"

Tần An Nhiên hơi kinh ngạc ngẩng lên : " Hứa Giác cũng biết là cậu gửi ? "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!