Chương 67: (Vô Đề)

Tần An Nhiên thấy cách xưng hô này, ngượng ngùng mở miệng cười một tiếng, không nhịn được trở mình trên giường, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ : [ Ai là vị hôn thê của anh.

]

Hứa Giác tinh nghịch trả lời : [ Lời đã nói ra ngoài rồi, em không thừa nhận cũng vô ích.

]

Tần An Nhiên : [ Anh nói với ai ? Bạn cùng phòng của anh ? ]

Hứa Giác ganh đua : [ Ừ.

]

Tần An Nhiên trách anh : [Anh người này, anh cũng không nghĩ đến cảm nhận của họ.

]

Cô nhớ, ba người bạn cùng phòng của anh dường như đến bây giờ cũng không có bạn gái.

Hứa Giác gửi giọng nói tới, kéo dài giọng, vẫn như cũ không tim không phổi : [ Anh đã cân nhắc đến cảm nhận của họ, sợ giọng nói nghe không rõ, mới cố ý gõ chữ nói lại một lần.

]

Tần An Nhiên : [......!]

Hứa Giác dứt khoát dùng giọng nói nói chuyện, trở lại đề tài trước : [ Lúc nào trở lại trường ? ]

Tần An Nhiên sau khi nghe yên lặng vài giây, dường như hơi biết anh nói lời này có hàm ý phía sau.

Nhưng chẳng biết tại sao, cô ma xui quỷ khiến trả lời : [ Em tới tháng.

]

Ý chính là, bây giờ đi về cũng vô ích.

Hứa Giác bên kia dường như cười, giọng tràn đầy ý tứ hàm xúc : [ Anh nói gì mà em nhắc tới tới tháng ? ]

Mặt Tần An Nhiên đỏ lên, dứt khoát nói buồn ngủ với anh sau đó tắt mạng đi.

Nhưng kỳ nghĩ trôi qua chưa quá nửa, Tần An Nhiên vẫn là trở về trường học cùng Hứa Giác trước thời hạn.

Mặc dù đã có được sự cho phép của Hứa gia, nhưng bọn họ vẫn đi tới nhà chỗ mà Hứa Giác thuê, Tần An Nhiên cảm thấy ở đây đã là thói quen.

Sau khi trở về Hoa Quỳnh, suốt một tuần hai người vẫn mình ngủ phòng mình như cũ, dường như hết thảy cũng không có gì thay đổi nhiều, Hứa Giác cũng không đề cập tới gì cả.

Tần An Nhiên có lúc không nhịn được nghĩ có phải vì lý do đến kì cô nói với anh lúc trước ?

Thật ra thì cô sớm đã xong.

Cô đang suy nghĩ làm sao để cho Hứa Giác biết chuyện này.

Một buổi tối, Tần An Nhiên tắm xong đi ra từ phòng tắm thấy Hứa Giác đang ngồi trên ghế sô pha.

Mở tivi lên như thể là âm thanh nền.

Anh lười nhác dựa lưng vào chỗ tựa, chân vắt chéo trên bàn trà nhỏ, vẻ mặt không tập trung chơi di động.

Anh đã tắm, trên người là bộ quần áo ngủ màu xám cotton trước kia cho cô mặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!