Chương 66: (Vô Đề)

Sau khi Hứa Giác nói sang năm muốn đi tới nhà cô, Tần An Nhiên dường như cảm thấy thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt một học kỳ liền kết thúc.

Trở về nhà nghỉ đông, mỗi ngày cô ở nhà vừa mong đợi vừa thấp thỏm.

Cứ như vậy cho đến trước giao thừa một ngày, bố mẹ đều đã nghỉ ngơi ở nhà.

Cả nhà quét dọn nhà sạch sẽ, lại mua sắm đồ tết, náo nhiệt vui mừng đón tết.

Tần An Nhiên đang ngồi trong phòng khách giúp mẹ nhặt rau, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Cô rút tờ giấy lau tay, đi mở cửa, không ngờ thấy một nhà Hứa Giác ba người đứng ngoài cửa.

Trên tay bố mẹ Hứa Giác cầm nhiều đồ, Hứa Giác đứng ở một bên, nở nụ cười sâu xa với cô một chút.

Tần An Nhiên ngớ người : " ...! Chú Hứa, dì Uông.

"Nghe được lời của Tần An Nhiên, Tiết Hiểu Bình đang vùi đầu nhặt rau thoáng chốc ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Thấy bọn họ, động tác trên tay dừng chút, sau đó đứng dậy cũng đi về phía này. Hứa Giác hỏi thăm trước :" Dì Tiết năm mới tốt lành ạ.

"

Vẻ mặt Tiết Hiểu Bình hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, lập tức cười nói :

"Ôi, ôi, năm mới tốt lành. Mau vào mau vào."

Tần An Nhiên vội vàng mở tủ giày bên cạnh ra, cầm ra mấy đôi dép.

Lúc này, bố Tần An Nhiên

- Tần Vệ Quốc cũng nghe tiếng đi ra từ phòng.

Thấy bọn họ, ngây ngốc tại chỗ, không biết nên biểu hiện gì, kinh ngạc lại có chút bức rức.

Hứa Liên Vĩ vừa thấy ông liền đi tới, mạnh dạn vỗ vai ông một cái, giọng vang lớn : " Lão Tần, đã lâu không gặp.

"

Tần Vệ Quốc cười đáp lại : " Lão...! Lão Hứa, quả thật đã lâu không gặp.

"

Hứa Liên Vĩ ra hiệu rượu trong tay, cười nói : " Hôm nay tôi mang theo rượu tới, hai anh em chúng ta nhất định phải uống mấy ly.

"Hai người cười nói cùng nhau đi về phía phòng khách. Tiết Hiểu Bình cũng nói chuyện cùng Uông Thục Lan. Uông Thục Lan cúi người đặt đỗ trên tay xuống chỗ góc tường huyền quan :" Những thứ này là chút lòng thành, tâm ý của chúng tôi.

"

Tiết Hiểu Bình khách khí nói : " Ôi, tới thì tới, không cần khách khí như vậy.

"Vừa nói Tiết Hiểu Bình mời Uông Thục Lan cũng đi tới bên kia phòng khách ngồi, rót trà cho họ còn mình đi xuống bếp tiếp tục nấu cơm. Bỗng nhiên thêm ba người, đồ ăn chuẩn bị lúc trước không đủ, còn phải làm chút thêm. Chỗ huyền quan còn lại hai người Tần An Nhiên và Hứa Giác. Hứa Giác nhíu mày với cô, cúi người thấp giọng nói :" Em cũng chào đón anh đi chứ ?

"Tần An Nhiên không để ý anh, quay đầu nhìn về cảnh tưởng trong phòng. Tần Vệ Quốc đã lấy ra bàn cờ không dùng đã lâu, dùng khăn ướt lau bụi phía trên, hai người bố chuẩn bị đánh cờ. Mà Uông Thục Lan thì không để ý đến việc mẹ mình từ chối, vén tay áo lên đi vào phòng bếp cùng nấu cơm. Cô quay đầu lại, hỏi Hứa Giác :" Anh bảo bố mẹ anh tới ? "

" Ừ.

"

" Sao anh làm được ? "

Vẻ mặt Hứa Giác điềm tĩnh : " Nhịn ăn đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!