Chương 5: Sữa Thuần Tiên

Hứa Giác nhìn thẳng Lưu Hưng Vĩ, ánh đèn mờ mịt chiếu xuống, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ sắc bén chưa từng có, ánh mắt sâu thẳm, đôi môi nhếch lên

"Tiểu bạch kiểm, từ đâu tới.

Lão tử bảo mày cút đi" Lưu Hưng Vĩ cũng chẳng để hắn vào mắt

Hứa Giác không hề sợ hãi, ngược lại còn đi từng bước về phía hắn

Nhìn bộ dáng hắn như vậy, Lưu Hưng Vĩ tất phải cùng hắn đánh nhau, vẫn như cũ cầm chặt tay của Đằng Vi, một tay kia lại buông lỏng tay của Tần An Nhiên ra, mờ hồ xiết chặt nắm đấm, chuẩn bị tấn công

Tần An Nhiên chú ý đến tình hình của Hứa Giác, có chút lo cho hắn. Cô biết Hứa Giác đánh nhau lợi hại, nhưng trước mắt lại là cái thanh niên bất lương này, thoạt nhìn thì đô con hơn hắn nhiều

Như vậy, Hứa Giác còn có thể thắng sao? Đầu óc cô xoay tròn, ánh mắt nhìn xung quanh

Chợt nhìn thấy ly sữa tươi khói bốc lên được bê vào

Hứa Giác đã đứng ở trước mắt Lưu Hưng Vĩ, Lưu Hưng Vĩ nắm tay phải, sắp chạm vào mặt Hứa Giác

Lúc này, một màn xuất hiện làm mọi người trợn mắt há hốc mồm

Tần An Nhiên đứng dậy, cầm lấy chiếc ly sữa trên bàn trà, ném thẳng đến chỗ Lưu Hưng Vĩ. Bỗng nhiên bị chất lỏng nóng bay đến, tràn ra cả tóc lẫn mặt, thậm chí còn ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn ta, làm cho hắn ta bất ngờ không phòng bị

"Ngã kháo*" Lưu Hưng Vĩ ý thức được sơ suất, nắm tay cũng bị chậm lại

* để thể hiện sự tức giận

Hứa Giác bắt lấy cơ hội này, xuống tay trước.

Một quyền đánh trúng má của Lưu Hưng Vĩ, đánh khiến hắn ta lảo đảo, Lưu Hưng Vĩ cũng buông lỏng cổ tay của Đằng Vi ra

Hứa Giác ra tay cùng thật tàn nhẫn và mạnh, chỉ với một quyền, trực tiếp khiến mặt của Lưu Hưng Vĩ sưng lên, khóe miệng cũng bị thương

"F*ck y*u" Lưu Hưng Vĩ làm sao có thể chịu được sơ suất này, trực tiếp lao về phía Hứa Giác

Hứa Giác cũng không sợ hắn ta, chờ hắn ta vọt tới trước mặt, giơ tay lên dễ dàng mà chặn lại bàn tay đáng hướng về phía mình, tay kia thừa thế đấm vào bụng Lưu Hưng Vĩ, đồng thời một chân đá quét ngang qua.

Chỉ nghe một tiếng "Ôi", Lưu Hưng Vĩ liền nằm trên mặt đất

Mọi người xung quanh đều ngây người

Hứa Giác hoàn toàn không bị tổn thương đến một cộng lông, trên người cũng không đổ mồ hôi, giống như liền vung tay, nhấc chân, liền thu phục?

Hứa Giác đang chuẩn bị tiến lên phía trước, Tần An Nhiên ngăn cản hắn

"Đừng đánh, đánh nữa sẽ xảy ra chuyện"Cô bắt cánh tay của hắn

"Cậu sợ hắn gặp chuyện không may?" Hứa Giác cau mày, khó mà lý giải

"Tôi không lo cho hắn ta, tôi sợ lúc đó làm ồn đến cục cảnh sát, lại không thể xử phạt"

Lúc này, bởi vì động tĩnh quá lớn, người ở hai phòng bên cũng tụ tập lại, bộ dạng đều là học sinh, Tần An Nhiên nhìn qua có một số gương mặt quen thuộc, bọn họ là bạn học nhất trung Hiệt Tú. Bất quá, mọi người đều bị cảnh này dọa, còn một số người mang hạt dưa và đồ uống đến, đây là dự định xem trò?

Lát sau, Lưu Hưng Vĩ được đồng bọn đưa đi.

Trước khi đi, hắn ta còn trừng mặt nhìn Hứa Giác một cái. nói bọn họ về sau cận thẩn.

Nhưng xem chừng, hắn ta không dám báo cảnh sát. Bất quá những người nhưu hắn ta, cho dù báo cũng không được gì cả

Tần An Nhiên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Cô quay đầu đến bên Hứa Giác, ngữ khí có chút trách cứ " Cậu cũng quá kích động, nếu thực sự làm hắn bị thương, làm sao tránh khỏi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!