Chương 44: (Vô Đề)

Sau khi trở về ký túc xá, Tần An Nhiên chuyển 1 vạn cho Khúc Sam Sam, lại chuyển 1 vạn về trả Hứa Giác.

Sau đó cô bảo trung tâm đào tạo thứ 6 xin dạy thêm giờ, như vậy có thể sớm trả tiền cho Hứa Giác, cô cũng không muốn nợ anh quá lâu.

Thứ 6, sau khi kết thúc chương trình học buổi sáng cô vội vàng chạy tới trạm tàu điện ngầm.

Trong phút chốc, mây đen kéo tới che kín bầu trời tiếp đó cơn gió lớn ập, trời bắt đầu nổi mưa to.

Hạt mưa nặng và rơi xuống rất nhanh, màn mưa này ập tới khiến những người đi đường bị ướt.

Chỉ trong vài phút, áo T

-shirt của cô đã bị ướt một mảng lớn.

Mưa như trút nước khiến cô không thể thấy rõ đường đi phía trước.

Bất đắc dĩ, cô đành phải trốn vào quảng trường sầm uất có mái che ở gần, chờ mưa ngừng.

Quần áo trên người bám sát vào da cô, gió thổi qua, hơi run lên vì lạnh.

Tóc cũng ướt sũng, chỉ trong chốc lát nước mua liền ngập đến bên chân cô.

Cô tìm ghế ở khu vực nghỉ ngơi rồi ngồi xuống, nghĩ muốn lấy khăn tay ra lau đầu một chút, lại phát hiện khăn tay cũng không dùng được.

Cô thở dài, miễn cưỡng đưa tay cầm tóc, cố gắng để tóc khô hơn.

Mưa bên ngoài vẫn không có dấu hiệu giảm, Tần An Nhiên cứ yên lặng ngồi như vậy.

Cô nhìn xung quanh một vòng, mới nhận rằng mình đang ở khu mua sắm mà lần trước Tô Dịch Văn mời đi ăn cơm.

Vừa quay đầu, cô thấy cửa hàng đối diện mình, biển hiệu viết chữ tiếng Anh in hoa ONITELAV .

Cô biết nhãn hiệu này.

Cô nhớ rõ, lúc đó là một ngày học lớp 10.

Ngày đó, Hứa Giác trèo tường ra ngoài mua takoyaki nên bị Cố lão sư phạt trực nhật, cô rời khỏi trường sớm để cùng mẹ đi bán hàng.

Buổi chiều ngày đó, cô và mẹ đang trên đường trở về, trời cũng đổ mưa và họ phải đi vào khu mua sắm để tránh mưa.

Hai người mỗi người cầm một túi, bên trong là những tạp dề chưa bán được.

Bởi vì không chạy kịp, trên người bị ướt, từ đầu đến chân đều dính nước mưa, có chút chật vật.

Hai người họ đứng một lúc, cũng không có việc gì để làm.

Bỗng nhiên, mẹ nhìn thấy một chiếc váy rất đẹp qua cửa kính của cửa hàng bên cạnh, không tự chủ được mà đi đến cận thẩn đánh giá, dường như là muốn mua cho cô.

Cô nhớ rõ cái váy kia, là váy liền hở vai, dài đến đầu gối màu hồng nhạt, trên váy có những ngôi sao và kim tuyến lấp lánh.

Lúc đó nhìn cô cũng rất thích.

Dù sao, hiện tại cũng không rời đi được nên cô cùng mẹ đi vào cửa hàng để xem.

Hai người vừa bước đến cửa, chuẩn bị đi vào trong cửa.

Ai ngờ có một nhân viên bán hàng vội chạy tới, xua tay với hai người.

Cô và mẹ sững sờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!