Chương 40: Đông A A Giao

Editor : Từ chương này mình chuyển cách xưng hô của HG từ " cậu " sang "anh

"nhé Tầm mắt Uông Thục Lan dừng lại trên cổ tay của Tần An Nhiên. Tần An Nhiên cả kinh, nhanh chóng rút cổ tay khỏi tay Hứa Giác. Cô đứng yên bên cạnh, giống như bị người ta vạch trần bị nào đó, cảm giác có chút hụt hẫng. Hứa Giác nhìn thấy bộ dạng lo sợ của cô, vẻ mặt Hứa Giác hơi thay đổi. Anh đứng lên, nói với mẹ :" Mẹ, sao mẹ lại đến đây ? "

" Không phải con bị ốm sao, mẹ đến xem sao.

" Uông Thục Lan nói xong, đổi dép đi đến, sau đó cười với Tần An Nhiên " An Nhiên cũng ở đây.

"

Tần An Nhiên lấy lại tinh thần, lúc này mới ý thức được bản thân còn chưa chào hỏi, vội nói : " Dì Uông khỏe ạ.

"

Uông Thục Lan gật đầu khẽ cười đáp lại cô.

" Vậy....! xin phép về trước, buổi chiều còn có tiết ạ.

" Tần An Nhiên nói, cầm lấy cặp của mình, nói tạm biệt với hai người.

" Tôi tiễn cậu.

" Hứa Giác nói xong liền đi theo.

"À, không cần đâu. Cứ nghỉ ngơi tốt đi." Tần An Nhiên vội vàng ngăn anh lại " Ở lại cùng với dì đi.

"

Cô dùng ánh mắt ra hiệu với anh, Hứa Giác bất đắc dĩ gật đầu, nói " Tới rồi gọi báo tôi một tiếng.

"Ngồi trên tàu điện ngầm, Tần An Nhiên nghĩ lại lúc vừa rồi. Nếu dì Uông không tới, có phải cô sẽ.... Sau khi trở lại trường, cô báo bình an với Hứa Giác. Hai ngày sau, cô không có đi gặp anh, mà dò hỏi tình hình của anh, dường như cơ thể đã tốt hơn. Ngày cứ như vậy trôi qua. Bỗng nhiên có một ngày, tiết học buổi sáng kết thúc, Tần An Nhiên cùng bạn cùng phòng sau khi ăn cơm xong thì về kí túc xá. Ở dưới lầu, cô nhìn thấy hình dáng một người, là Uông Thục Lan, dường như là đến tìm cô. Cô bảo bạn cùng phòng lên trước, một mình cô đi tới." Dì Uông ạ.

"Tần An Nhiên chủ động chào hỏi. Uông Thục Lan quay đầu nhìn cô, cười cười ;" An Nhiên.

"

Tần An Nhiên dò hỏi : " Dì tới tìm cháu ạ ? "

" Ừ.

"Trong lòng cô có chút hồi hộp, không biết từ đâu tới loại cảm giác bất an. Hai người đi vào một quán cafe gần trường. Lúc này cũng không nhiều người, âm nhạc du dương vang lên trong quán, hai cốc cafe nóng trên bàn tỏa ra khói." An Nhiên cũng trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp rồi.

" Uông Thục Lan nhìn cô , tươi cười hòa ái

"Sau khi chuyển đi cũng không gặp con nhiều. Mới ngày nào còn bế con lúc con còn nhỏ, thường xuyên đến nhà chúng ta tìm Hứa Giác chơi."

Tần An Nhiên mím môi, khẽ nở nụ cười.

Cô cũng không biết nên nói gì tiếp.

"Hai đứa là cùng nhau lớn lên, cùng tiểu học, cùng cấp 2, cùng cấp 3, hiện tại là đại học. Thời điểm lúc nhỏ nó nghịch ngợm, thường xuyên làm hỏng đồ của con, làm con khóc, con cũng không so đo cùng nó, vẫn chia đồ ăn với nó. Dì biết tình cảm hai đứa rất tốt, hai đứa chơi với nhau lâu nhất....!"

Uông Thục Lan nói đủ thứ chuyện trước kia, mỗi một câu nói càng làm nỗi bất an khó giải thích trong lòng cô tăng lên.

Cô tựa hồ đoán được vì sao mà dì Uông đến, cũng không dám nghĩ sâu hơn.

Cuối cùng, Uông Thục Lan dừng một lát, vẫn là nói :

"An Nhiên, dì biết con là cô gái tốt. Nhưng là..... nhưng là hai người ở cùng nhau, có nhiều mặt phải xem xét."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!