Tần An Nhiên sững sờ.
Cảm giác xấu hổ vừa mới tan biến thoáng chốc lại trở về, một chút gió trong phòng cũng không có.
Cô nhìn con mắt đen như mực của cậu, biểu cảm hơi sững lại.
Một lúc lâu sau, Hứa Giác cất tiếng nói : " Không đồng ý vẫn có thể ăn."
" Phù....." Giống như là nhận được đặc xá nào đó, Tần An Nhiên cầm lấy chiếc hộp ngay khi cậu nói.
Sau đó xoay người ngồi xuống sô pha, giả vờ vừa xem TV vừa ăn.
Tất cả hành động đều như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
Kỳ thật ý định ban đầu của cô là muốn nhanh thoát khỏi tình cảnh khó xử vừa rồi, cũng không có cảm xúc ngoài lề nào khác.
Nhưng từ góc nhìn của Hứa Giác, lại là vì được ăn bánh nên vô cùng mừng rỡ, không bị cậu ép buộc.
Cậu rất nhanh lại nở nụ cười, tựa vào quầy bar phía sau, đưa mắt nhìn về phía cô.
Tần An Nhiên cảm nhận được tầm mắt của cô, cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cô bỗng nhiên hiểu được vì sao Hứa Giác đưa ra yêu cầu giữ khoảng cách ngày đó.
" Này, cậu đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy." Cô nhẹ giọng nói với cậu, không quay đầu.
" Ăn ngon sao ? " Hứa Giác hỏi, tầm mắt vẫn như cũ không dời.
" Ừ, rất giống với cái được bán ở ngoài." Nói xong cô cảm thấy một mình ăn cũng không tốt lắm, vì thế quay đầu hỏi " Cậu ăn không?
"Hứa Giác đi đến chỗ sô pha, ngồi cạnh cô. Tần An Nhiên đưa hộp tới chỗ cậu :" Cậu cũng đi lấy cái tăm để ăn đi."
Hứa Giác đưa mắt nhìn lướt qua cây tăm trong tay cô : " Sao không cho tôi dùng cái của cậu?
"Tần An Nhiên mím môi, trầm mặc, đầu ngón tay cầm cây tăm làm nó di. Lúc trước thì cô chưa biết gì cả, thậm chí còn không nghĩ nhiều mà đưa cho cậu que tăm. Nhưng hiện tại thì khác." Cậu cứ ăn đi.
Thời điểm lúc tôi làm thử ăn đến ngán rồi.
"Vẻ mặt Hứa Giác bình thàn đẩy hộp lại. Tần An Nhiên thấy vậy, lại lấy một cái bỏ vào miệng. Bánh rất dẻo, cảm giác hơi giống kẹo đường, cảm giác mềm mại lập tức tràn vào. Trên mặt bánh có lớp phủ là bột đậu, nhẹ nhàng lắc, lớp bột bay trong không khí, làm không khí cũng trở lên ngọt ngào. Hứa Giác bỗng nhiên lại mở miệng hỏi :" Ngày nghỉ này cậu trở về kiểu gì?"
" Hả? " Tần An Nhiên cảm thấy khó hiểu " Sớm như vậy cậu đã lo lắng về chuyện về nhà sao? "
"Không còn sớm, cuối tháng mười. Năm nay nghỉ đông có hơi sớm."
"Ừ. Chắc là tôi sẽ ngồi tàu hoả về đi."
" Trong lúc xuân vận*, ngồi tàu hoả sẽ rất đông người chật chội.
"Hứa Giác nhắc nhở. * mùa du lịch lễ hội mùa xuân hoặc thời kỳ Xuân vận." Không sao, học sinh nghỉ sớm, có tránh được thời điểm đông người.
"Hứa Giác gật đầu, không nói gì thêm. Sau khi ăn xong, Hứa Giác dẫn Tần An Nhiên đi ăn cơm ở gần đây, sau đó đưa cô về trường. Sau khi đến dưới lầu ký túc xá, Tần An Nhiên nghĩ đến câu nói trước kia của cậu. Vì thế cô lập tức quay đầu nói :" Hứa Giác, cậu là kẻ trộm gà**."
** người bủn xỉn, hay tính toán , ranh ma.
" Ừ, cái này tôi biết." Dường như Hứa Giác cũng không cảm thấyđược gì cả " Nhưng tự nhiên sao nói như vậy ?"
"............" Tần An Nhiên nói " Lần trước cậu nói câu kia, căn bản cậu không cho tôi lựa chọn khác."
" Giờ cậu mới biết ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!