Tần An Nhiên ngây người.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, thổi đến đỉnh đầu cây ngô đồng, các nhánh cây chuyển động không ngừng.
Thỉnh thoảng vài cái lá khô lay động theo gió, dừng bên chân cô.
Bụi đất ở trên đường dường như cũng bay lên, xoay tròn rồi thổi đến lan can bên cạnh.
Lúc sau, những tiếng ồn biến mất, xung quanh lại yên lặng trở lại.
Khi cô có thời gian suy nghĩ, ba ý nghĩ loé lên trong đầu cô :
1.
Cô gặp ảo giác.
2.
Não Hứa Giác bị tắc tạm thời.
3.
Cô đùa quá trớn.
Thật lâu sau, cô mới cố gắng thu hồi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, lấy lại bình tĩnh.
Cô không thể không thừa nhận, trong tình cảnh này chỉ có một lời giải thích.
Cô nhìn chằm chằm Hứa Giác, mấp máy môi, ngập ngừng : " Cậu........."
Cô cũng không biết nên nói cái gì.
" Tần An Nhiên." Hứa Giác nhìn cô, ánh mắt trong veo, không e dè " Tôi rất thích cậu."
Miệng cô khẽ cong, lại nói không ra nói.
Tầm mắt cô dừng tại khuôn mặt của cậu, vẻ mặt cậu trầm ngâm, những cảm xúc tiềm ẩn hiện rõ trên khuôn mặt.
Cô xác nhận, quả thật lần này cậu không có đùa cô.
Cô chưa từng thấy cậu thật sự nghiêm túc như vậy.
Nhưng cậu nghiêm túc như vậy, cô lại không biết nên đáp lại như nào.
Cô thậm chí cảm thấy có chút bất bình, lúc trước nhiều lần đều là Hứa Giác khiến cô cạn lời, cô liền phản kích một lần rồi cho qua.
Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, thời gian giống như ngưng lại.
Ánh trăng trên ngọn cây, mây đen tiếp tục trôi, dưới sân lấp ló bóng hình hai người, khuôn mặt bọn họ lúc sáng lúc tối.
Cuối cùng Hứa Giác cũng mở miệng nói : "Cậu không cần phải đáp lại tôi nhanh như vậy.
"Hô ~ Tần An Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, không hiểu tại sao cô còn cảm thấy có chút cảm kích đối với cậu." Đi thôi, tôi đưa cậu về.
"Sắc mặt Hứa Giác khôi phục lại bình thường, thản nhiên nói. Tần An Nhiên gật đầu. Đoạn đường tiếp theo cũng không dài, nhưng Tần An Nhiên cảm thấy con đường này dường như không có điểm dừng. Người đi xung quanh không nhiều, hai người đi chung một đường yên lặng không nói gì cả, bên tai im ắng, dưới chân tiếng lá khô giòn vang càng rõ, mơ hồ còn nghe được tiếng chính mình hít thở. Sau khi gần đến tầng dưới ký túc xá của Tần An Nhiên, cô xoay người nhanh chóng nói" chào tạm biệt
"với Hứa Giác, tránh mặt cậu, sau đó nhanh chóng bước vào trong. Hứa Giác ở sau lưng hô to một tiếng :" Tần An Nhiên."
" Hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!