Khi về đến nhà đã là chập tối.
Mặt trời lặn xuống, những đám mây trên bầu trời nhuốm màu cam, và ánh chiều tà lan đến mọi ngóc ngách của thành phố, làm cho những chiếc lá trên cao cũng trở nên rực rỡ.
Sau khi Hứa Giác dừng xe máy, hai người cùng nhau bước vào ngõ.
Tần An Nhiên còn đang đắm chìm trong khu trò chơi vừa rồi, bỗng nhiên nghe được Hứa Giác hỏi : " Này, cậu tính thi đại học nào ? "
Cô ngẩng đầu thấy Hứa Giác đứng ở phía trước cô.
Nắng chiều làm khuôn mặt cậu ấm áp hơn chút, ngũ quan có vẻ ôn hòa hơn trước nhiều, thậm chí biểu cảm trên khuôn mặt cũng ít sắc bén tùy ý hơn bình thường chút.
Cô bỗng nhiên hơi sững sờ, cảnh tượng giống như đoạn phim cũ lặp đi lặp lại.
Này, cậu tính thi trường cấp 2 nào?
Này, cậu tính thi trường cấp 3 nào?
Này, cậu tính thi đại học nào?
Vẻ mặt của cậu vẫn mang theo sự kiêu ngạo như trước, cũng chắc chắn như trước.
Nhưng mà ...
Tần An Nhiên nghĩ, bây giờ cậu thật sự có đủ tự tin.
Bởi vì cô có thể thi đậu đại học, cậu chắc chắn sẽ vào được; mà cậu có thể thi đậu thì cô có thể sẽ không vào được.
" Hoa Đại đi.
"Cô đáp. Đại học Hoa Quỳnh thuộc tỉnh lỵ thành phố Hoa Quỳnh." Sao không phải Thanh Đại ?
"Thanh Đại đứng đầu cả nước, Hoa Đại chỉ có thể coi là top 3. Thật ra Tần An Nhiên cũng có thể vào Thanh Đại, nói chung là đặt mục tiêu cao hơn để tạo động lực cho bản thân. Nhưng cô thì khác." Bởi vì tôi đọc chính sách tuyển sinh ưu tiên, thành tích của tôi vào Hoa Đại sẽ được giảm một nửa học phí, nếu đi Thanh Đại thì không đạt tuyến ưu tiên.
"
Hứa Giác " ừ
"một tiếng, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Tần An Nhiên lại nói với cậu :" Thành tích hiện tại của cậu vào Thanh Đại thì không có vấn đề gì, chỉ cần cuối cùng vẫn phát huy ổn định ...!"
Hứa Giác ngắt lời cô, thản nhiên nói một câu : " Rồi nói sau.
"Sau khi hai người nói tạm biệt, Tần An Nhiên đi về nhà. Trải qua chuyến đi ra ngoài này, cô tự điều chỉnh tâm trạng của mình một ít, vào phòng ngủ, rồi ại ngồi xuống bắt đầu ôn tập. ---- Kỳ thi đại học đến rất nhanh, ở cửa phòng thi Tần An Nhiên đã thấy Hứa Giác, cậu thi ở phòng bên cạnh. Cậu mặc áo sơ mi và quần ống đứng đen, vẫn là vẻ mặt thản nhiên tự đắc, giữa mặt mày lộ ra vẻ hăng hái, có khí thế không ngại xông pha của thiếu niên. * Gốc là phóng ngựa tòng quân. Hứa Giác quay đầu nhìn Tần An Nhiên, nói"Cố lên
". Tần An Nhiên cười tươi với cô, cũng nói" Cố lên ".
Sau đó hai người đều vào phòng thi của mình.
Ba ngày thi đại học cũng kết thúc trong chớp mắt.
Lại qua một thời gian, kết quả trúng tuyển đã có, Tần An Nhiên không đủ tư cách xét tuyển ưu tiên, điểm của cô ấy không thấp, nhưng năm nay Hoa Đại Đạt đã điều chỉnh, giảm 1/3 số suất.
Cô thiếu mất một điểm, lỡ mất tuyến ưu đãi.
Biết được tin tức này, Tần An Nhiên ngồi một mình trong phòng ngủ rất lâu.
Ánh hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ nửa căn phòng bị ánh nắng bao phủ, bên kia chìm trong bóng tối.
Cô ngồi trong chỗ tối, cả khuôn mặt lẫn người có chút ảm đạm. Trước mặt cô là những cuốn sách và tài liệu mà đã đồng hành với cô trong ba năm, bên trong đọng lại tất cả mồ hôi và gian khổ, cô vuốt từng đường vân rõ ràng của từng dòng từng trang, yên lặng không nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!