Chương 27: Hạt Đậu Đỏ

Một tuần trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Hiệt Tú Nhất Trung đóng cửa như thường lệ, học sinh được phép về nhà để sắp xếp ôn tập và điều chỉnh lại lần cuối.

Tần An Nhiên đặt ra kế hoạch học tập nghiêm túc, chính xác đến từng phút từng ngày, không dám thả lỏng một chút nào.

Buổi chiều một ngày, cô nghỉ ngơi, đi vào phòng bếp lấy hạt đậu đỏ ngâm nước từ sáng bỏ vào nồi, dun lửa nhỏ.

Sau đó không ngừng bước đi đến chỗ ban công, mở sách vở học thuộc.

Bỗng nhiên, Hứa Giác đi qua hàng lang phía trước. Cậu không mang cặp sách, mặc bộ đồ bình thường, hai tay trống trơn, xem ra là định ra ngoài chơi.

Tần An Nhiên vội vàng gọi cậu lại: "Hứa Giác!"

Hứa Giác ngừng lại: "Chuyện gì?

"Cậu đi đâu vậy? Hiện tại có rảnh không, tôi có vài đề toán muốn hỏi cậu"

Hiện tại với thành tích của Hứa Giác đánh đâu thắng đó, trên cơ bản là nhiều lần đứng nhất trường, toán học lại tốt đến đáng sợ.

Trước kia là cô giảng đề cho cậu, nhưng hiện tại là cô có vấn đề muốn hỏi cậu.

Hứa Giác gật đầu, sau đó Tần An Nhiên mở cửa cho cậu vào.

Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, Tần An Nhiên lấy sách bài tập toán học ra, chỉ vài đề.

Hứa Giác nhìn thoáng qua, liền đem bút cùng giấy cũ lại đây, giảng giải giúp cô

Lời giải Hứa Giác ý nghĩa rõ ràng, logic đúng đắn, Tần An Nhiên chợt nghe đã hiểu.

Trừ lần đó ra, cậu còn đem kỹ xảo giải đề của chính mình và ý trọng tâm toàn bộ nói hết cho cô.

Cậu có phương pháp xử lý vấn đề của chính mình, theo cách của cậu, về cơ bản các loại đề hình đều có thể giải quyết.

Cứ như vậy, bất tri bất giác liền qua 2 giờ.

Hiếm khi cậu có kiên nhẫn như vậy giảng cho cô.

Câu hỏi gần xong, Tần An Nhiên cầm lấy sách bài tập nói cảm ơn: "Cảm ơn, cậu không phải là muốn đi chỗ khác sao? Tôi có làm chậm trễ thời gian của cậu không?"

"Không có việc gì, nếu cậu thực sự muốn nói cảm ơn" Hứa Giác nói, nhàn rỗi tựa lưng vào ghế ngồi " Kia làm cho tôi một chén cháo bí đỏ hạt kê đi"

Tần An Nhiên không dự đoán được cậu đưa ra yêu cầu này, nói xin lỗi " Tôi hôm nay không mua bí đỏ già, nhưng tôi làm cháo đậu đỏ, nếu cậu muốn uống tôi múc cho cậu một bát"

Hứa Giác gật đầu.

Tần An Nhiên đi vào phòng bếp, thời điểm trên đường vừa rồi cô đã muốn tắt bếp, cháo trong nồi không có tràn ra.

Cô mở ra vừa thấy cháo trong nồi không cạn, cháo chìn vừa đúng, màu đỏ của đậu và màu trắng hòa quyện với nhau, tạo ra hỗn hợp thơm nồng.

Múc hai bát đem tới nhà ăn, một cái bát đặt trước mặt Hứa Giác

"Cậu nếm thử đi, nếu muốn thêm đường thì trong phòng bếp có" Tần An Nhiên nói

Hứa Giác trộn một chút, hỏi: "Sao hôm nay làm loại cháo này?"

"Tôi vốn không cố định" Tần An Nhiên nói xong, mặt lộ vẻ buồn rầu, vô thức sờ lên trán " Có lẽ gần đây tôi đã ôn tập với tinh thần căng thẳng, cơ thể có chút mất cân đối, vầng trán, trán mọc nhiều mụn, cho nên muốn dùng hạt đậu đỏ để loại bỏ bệnh thấp (các triệu chứng lên nấm ở chân tay, ngứa mẩn)"

Màu da Tần An Nhiên trắng mà nhẵn nhụi, lúc này trán nổi này mấy cục mụn hơi đỏ, thoạt nhìn rất dễ thấy.

Cô quay đầu nhìn thấy Hứa Giác nhìn mặt mình chằm chằm, theo bản năng nghiêng đầu tránh đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!