Chương 14: Bạch Dược Vân Nam

Sáng sớm hôm sau, Tần An Nhiên vừa đến trường, phải đi đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm Cố Cầm, giải thích tình hình thực tế của La gia cho cô ấy biết, nghĩ rằng số tiền đó nên được trả về, gia đình hắn ta không cần phải nhận quyên góp

Cố Cầm nghe xong, trầm ngâm một lát, quả thật, cô ấy cũng cho rằng điều kiện như vậy mà nhận quyên góp cũng không ổn, nhưng hiện tại tiền đã giao trong tay của tòa soạn báo, bây giờ đòi về cũng thực xấu hổ

Kỳ thật cô ấy xem đến, tổng số cũng không tính là nhiều, quyên góp thì cũng quyên góp rồi. Cố Cầm nghĩ đến, Tần An Nhiên kiên trì như vậy, có thể bởi vì đối với cô mà nói, số tiền quyên góp đối với cô không hề nhỏ

Vì vậy, cô ây nói nhỏ với học trò nhỏ tâm đắc và bướng bỉnh của mình nói: "An Nhiên, cô biết nhà em hoàn cảnh cũng không tốt, nếu thật sự cần tiền, cô sẽ tự mình đem số tiền quyên góp trả về cho em, em xem thế nào?"

"Lão sư, em không phải ý tứ này. Nếu tiền được hoàn lại từ cô, nó sẽ trở nên vô nghĩa."Tần An Nhiên kiên trì nói

Nhưng cô cũng nhìn ra, Cố Cầm cho rằng cô làm chuyện bé xé ra to. Chính là lúc trước, cô trực tiếp liên hệ cho tòa soạn báo kia, cũng đã nói đem tiền quyên kia chuyển cho đương sự, không muốn mất công đi đòi lại"

Tần An Nhiên đi ra văn phòng, cô thầm hạ quyết tâm, tính toán chính mình sau tan học tự đi đòi về

Này không chỉ là vấn đề về tiền

Mà là vấn đề đúng sai

Nhà hắn chính mình có năng lực, ltốt của xã hội không nên bị lạm dụng, và một phân tiền cũng  nên được trả lại.

Cô đã nói với những người trong lớp về điều này, nhưng làm cô thất vọng chính là, không có nhiều người đồng ý với cách làm của cô.

Bọn họ cũng cho rằng cách cư xử của gia đình này là đáng bị khinh thường, nhưng vì điều thế mà phải đi đòi lại hơn 6000 đồng, lại có chút phí sức

Không có biện pháp, Tần An Nhiên phải tự mình hành đồng.

Cô hỏi dì cả địa chỉ nhà người kia, tan học liền đi tới

Thời điểm đi xuống lầu, bắt gặp một thân ảnh

Là Hứa Giác

Cậu đứng ở giữa thang gác, áo đồng phục buộc ngang hông, lười nhác dựa vào lan can đứng.

Khuôn mặt cậu một nửa bao phủ  trong bóng tối, vẻ mặt lạnh lùng, có một chút u ám.

"Tại sao cậu lại ở đây?" Tần An Nhiên có chút ngạc nhiên.

"Tôi nghĩ, vẫn là rất không cam tâm a" Ngữ điệu Hứa Giác kéo dài, tựa hồ có điểm không vui

"Không nên lãng phí rất nhiều tiền tiêu vặt để người khác may quần áo cưới* *Theo mình được biết thì đây là câu thành ngữ của Trung Quốc, đề cập đến lao động cho những người khác một cách vô ích, chính mình lại không có gì"Cho nên cậu cũng theo tôi đi đòi lại tiền?"

Hứa Giác gật đầu

Điều này là ngoài ý muốn của Tần An Nhiên, nhưng lại làm cho cô có chút vui sướng, cô cảm thấy trong lòng có chút ổn định hơn, vẫn là có nam sinh cao lớn bên cạnh, cảm thấy có sức mạnh hơn

Trên đường lên lầu, Hứa Giác nhìn đến bóng dáng tinh tế mà gầy yếu của cô, sự kiện khi sơ cấp hiện lên trước mắt cậu

Lúc ấy bởi vì Tần An Nhiên sinh bệnh, lớp sơ trung lúc ấy muốn vì cô mà quyên tiền, cho nên có một ngày, lớp trưởng đi đến nhà cô thông báo việc này.

Bởi vì lúc ấy cậu sống cùng tòa nhà với cô, cho nên cậu dẫn đường cho lớp trưởng cùng đi

Cậu còn nhớ rõ, là mẹ Tần tiếp đãi bọn họ

Nhưng mà, sau khi lớp trưởng nói rằng muốn gây quỹ, mẹ Tần nhẹ nhàng cự tuyệt:

"Cảm ơn lòng tốt của các cháu, nhưng hiện tại, chúng tôi không cần sự đóng góp từ các bạn cùng lớp ở đây. Cô cùng ba An Nhiên đều có việc làm, còn có thể kiếm tiền, nhà của chúng ta còn có căn này để bán, hơn nữa người quen cũng có thể cho vay chút. Tiền của các cháu, có thể giúp những người cần hơn. Chúng ta cầm, này không tốt"

Mẹ Tần nói, hiện tại đối với cậu vẫn là ấn tượng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!